Quả nhiên không phải Tuyết Thuần liền không được
← Ch.071 | Ch.073 → |
Edit: Windy
Tại phòng bếp, một đám đầu bếp kinh hoảng nhìn chằm chằm bà chủ của bọn họ, đây là địa bàn làm việc của bọn họ mà! Đích thân bà chủ xuống bếp, nếu đương gia mà biết sẽ trách tội xuống dưới, bọn họ sẽ không chịu nổi!
Đôi môi đỏ mọng của Tuyết Thuần mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng làm cho người ta cảm thấy an tâm, mấy đầu bếp không khỏi thở dài nhẹ nhõm, trong lòng càng thấy khẩn trương, theo nụ cười ôn hòa của cô, nhưng lại dần dần nới lỏng xuống, dần dần cảm thấy lo lắng.
Đây là đồ ăn bình thường nhất của các gia đình bình thường... Canh xương heo, với cường độ làm việc rất cao của Lại Tư, hàng ngày đều căng thẳng như thế, có lẽ phong cách làm việc và tác phong sát phạt quyết đoạt của anh đã sớm thành thói quen, từ lâu đã có thể xử lý thành thạo những chuyện gấp cần quyết đoán kia. Nhưng trong mắt người vợ như cô, lại cảm thấy đau lòng.
Đặc biệt là sau khi biết từng mệnh lệnh được ra chính xác trong nháy mắt cùng những mưu kế cơ trí mà kín đáo thoáng cái đã nghĩ được ấy, hóa ra là cần trải qua nhiều cuộc huấn luyện bên bờ sống chết.
Cho dù là thiên tài thì cũng đều phải trải qua huấn luyện mới có thể hữu dụng, mà Lại Tư trời sinh thiên phú, hơn nữa theo lời của Lại Dung Nhàn anh trưởng thành ở Đảo Luyện Ngục, mới có Lại Tư ngày hôm nay.
Khổ cực như vậy Lại Tư vẫn sống được, Lại Tư không trải qua nhu tình, thậm chí so với người mất đi cha mẹ như cô còn khổ hơn. Như vậy, cô dựa vào cái gì mà suy bụng ta ra bụng người! Vì một chút chuyện liền làm quá mọi chuyện, buồn bực muốn chết. Đối với anh mà nói, cô một chút cũng không kiên cường.
Chuyện của Trình Lãng, chỉ cần giống như Lại Dung Nhàn đã cam đoan, có thể quay trở về, làm cho mọi chuyện đều trở về như trước, còn cô... Sẽ không so đo.
Bê bát canh, đi đến cửa thư phòng của Lại Tư, lại gặp Lại Dung Nhàn đứng nói chuyện không ngừng với Lam Dạ.
"Cái người này sao lại cứng nhắc như vậy, nó nói không muốn gặp? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói, nó không nghe được những lời này, sẽ hối hận cả đời!"
"Cho dù đại tiểu thư có nói cái gì đi nữa, Lam Dạ cũng không thể làm trái lệnh của đương gia."
Mặt không thay đổi, nhìn không chớp mắt, giọng điệu lạnh nhạt.
"Cứng nhắc! Cứng nhắc! Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu chịu trách nhiệm!" Trước mặt Lam Dạ cự tuyệt cực kỳ tàn ác, Lại Dung Nhàn tức giận quên mất vẻ rụt rè, hung hăng chỉ vào mặt anh mà mắng.
"Không thể làm trái lệnh của đương gia, đại tiểu thư, mong người quay về đi." Lam Dạ luôn luôn ít lời đã có chút khô miệng, người phụ nữ này sao có thể như vậy được.
"Tôi không quay về! Tôi mang tình báo quan trọng tới, tôi cảnh cảo cậu, nếu không để cho tôi vào, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!" Lại Dung Nhàn dậm chân một cái. MD, đẹp trai như vậy, lại bảo thủ, Lam Dạ chết tiệt! Cũng may lúc trước không có mê đắm dưới sức quyến rũ lãnh khốc của anh ta!
Nói tới thì, trước khi Lại Dung Nhàn lấy chồng, không phải trải qua chuyện yêu đương, là chị gái của đương gia, toàn bộ đàn ông trong nhà đương nhiên là cô được chọn lựa. Cô lại xoay chuyển ánh mắt, chọn số bảy- Tề Luận: một người đàn ông bình thường ngoài dự đoán của mọi người ngồi lên ghế xếp.
Tề Luận không giống Lam Dạ người như khối băng lạnh, không giống Đao Dân ngay cả ngủ cũng phải suy nghĩ, không có giống Phù Khải tâm địa gian giảo, cho nên tự dưng được cô chú ý tới.
"Chị cả làm sao vậy?" Tuyết Thuần chậm rãi đến gần. Mặc cho ai cũng nhìn thấy được nước canh đang tỏa hương thơm nồng trên tay cô.
Khí thế của Lại Dung Nhàn bị Lam Dạ làm cho tức giận đến bức người, "Tuyết Thuần em vẫn nên trở về đi, đương gia ai cũng không gặp."
"Bà chủ, mời vào." Lam Dạ tự giác tránh đường.
Lại Dung Nhàn trừng mắt nhìn, "Đây? Sao lại như vậy? Gặp sắc quên chị gái ruột thịt sao!"
Khóe môi Tuyết Thuần khẽ nhếch lên, quả nhiên Lại Tư đối xử với cô đặc biệt tốt. Nghĩ tới đó, oán hận với Lại Tư lại giảm đi vài phần. Đúng rồi, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Trình Lãng, giải trừ hiểu lầm với Lại Tư, sẽ tốt hơn.
"Đợi chút."
Lại Dung Nhàn ngăn cô lại, khuôn mặt ngưng trọng nói, "Bây giờ còn chưa phải lúc, em không thể vào đó."
"Vì sao?" Tuyết Thuần chớp mắt nghi hoặc nhìn, mắt càng hiện lên vẻ trong sáng.
"Nó hiểu lầm em, vẫn còn tức giận, vẫn là để chị giải thích vẫn tốt hơn..." Sợ nhất là không cho Tuyết Thuần có cơ hội giải thích, Lại Tư đã đánh đòn phủ đầu, nên ra một đòn trí mạng. Tuy rằng cơ trí thua xa em trai mình, nhưng tính cách xử sự của Lại Tư, thân là chị gái thân thiết ít ra vẫn hiểu rõ. Lại Tư cho Tuyết Thuần đi vào, chỉ sợ Tuyết Thuần còn mạng đi vào, không còn mạng để đi ra. Cho dù còn mạng ra ngoài, cũng chỉ còn nửa mạng.
"Không sao đâu. Tháo chuông phải tìm người buộc chuông, em nghĩ hiểu lầm giữa hai bọn em, vẫn là để em giải thích thì tốt hơn." Tuyết Thuần cho cô một nụ cười an tâm, sau đó đặt tay lên nắm cửa.
Lại Dung Nhàn thầm lo lắng, lời này đối với người bình thường thì được, nhưng em còn không biết thôi, Lại Tư là Thiên sát, không phải người bình thường.
Sự thật chứng minh, nguyện vọng là tốt đẹp, sự thật cũng rất phũ phàng.
Choang!
Bát canh sứ đắt tiền nóng hổi rơi từ trên xuống, tạo ra tiếng động giòn vang.
Nhưng hai người phía trước giống như không phát hiện ra, vẫn tiếp tục quấn quít môi lưỡi như trước.
Bàn tay trắng nõn thích hợp với đàn dương cầm, đã vô số lần mang theo nhiệt độ nóng bỏng, lướt qua mỗi một chỗ mẫn cảm trên thân thể cô.
Giờ phút này, lại đang vuốt ve trên người Trình Diễm. Cô ấy, đã từng là huấn luyện viên võ thuật của cô, cũng là người yêu thầm Lại Tư bám riết không tha.
"Ưm... A..." Trình Diễm thở dốc rên rỉ.
Sét đánh oanh một tiếng, khiến tâm can Tuyết Thuần rối loạn, trong đầu chợt lóe một phát, rồi trống rỗng.
Tim, như bị đâm một nhát.
Loại cảm giác bất lực mãnh liệt xuất hiện, đôi mắt trong suốt liền rưng rưng, từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống, trong nháy mắt liền hòa tan vào đất.
Đây là thật sao? Lại Tư đang ôm người phụ nữ khác! Đôi môi mỏng khêu gợi kia, cũng đã từng không ngừng quấn quít dây dưa với cô, khiến cho cô thấy được ngọt ngào chưa từng có. Thế nhưng lúc này lại cảm thấy ghê tởm.
Mọi người, cả Lam Dạ và Lại Dung Nhàn, thậm chí đến cả Lại Tư đang hôn Trình Diễm cuồng nhiệt, cũng nghĩ lúc này, Tuyết Thuần nhất định sẽ khiếp sợ mà bỏ chạy.
Tuyết Thuần kinh ngạc nhìn bọn họ thân thiết với nhau, ngây người một lúc lâu, đột nhiên, Tuyết Thuần bước tới, trên mặt vẫn còn ướt át. Lúc mà mọi người nghĩ Tuyết Thuần sẽ bỏ đi, thì cô lại thong thả bước từng từng bước lên phía trước, không một tiếng động, lại dẫm nát trái tim của Lại Tư, nóng như thiêu đốt.
Lại Tư bất mãn nhíu mày một cái, mùi vị của người cùng anh hôn môi, còn có cảm xúc phía dưới, hoàn toàn không phải là kiểu người mà anh thích. Anh nhớ tới hương thơm tự nhiên của Tuyết Thuần, cho dù có bao nhiêu lần cũng đều là hương thơm xử nữ.
Có người nói, con người tìm người yêu dựa vào mùi cơ thể. Lại Tư cũng không ngoại lệ. Mũi của anh rất thính, yêu cầu cũng rất cao, anh gần ba mươi tuổi, chỉ để ý có một người.
Quả nhiên không phải Tuyết Thuần là không được! Anh hơi đẩy Trình Diễm ra, để cô ta cứ như vậy dựa vào người, Tuyết Thuần cũng nên đau khổ, nếm thử thủ đoạn của anh. Xem xem cô còn dám trốn anh đi gặp người tình cũ nữa không.
Mắt đột nhiên quét qua, dấu vết nước canh trên đất, còn có mảnh vụn sứ màu trắng, trên đất còn có cả hơi nước bốc lên, chắc là vừa mới nấu xong, cho nên mới nóng hổi như vậy.
Tuyết Thuần mặc váy dài, không có quần dài che chắn, làn da trắng nõn thỉnh thoảng lại có vài chỗ ửng đỏ lên.
Chết tiệt! Nhất định là bỏng rồi! Người phụ nữ ngốc nghếch này lại không chịu chăm sóc bản thân chút nào! Đáng lẽ lúc này nên quay về lấy thuốc trị thương, chứ không phải là đi đến phía trước bọn anh. Bình thường khi thấy cảnh tượng này, không phải nữ chính sẽ bỏ đi sao?
Chết tiệt, cứ có chuyện liên quan tới Tuyết Thuần, anh liền không bình tĩnh nổi. Mưu kế anh dùng trên người Tuyết Thuần đều không dùng được. Có lẽ anh coi trọng Tuyết Thuần, thực ra, là có gì đó giống nhau. Bọn anh đều giác ngộ trái với lẽ thường.
Tuyết Thuần giống như mang theo quyết tâm đến cùng, chịu đựng da bị bỏng rát, chân trần giẫm lên mảnh vụn sứ sắc nhọn, đi từng bước một, không nhanh không chậm. Trên mặt đất chỗ cô bước qua đều để lại vết máu đỏ tươi, cô vẫn bước tới phía hai người đang thân thiết ở trước mặt.
Đau đớn dưới bàn chân, kém vạn lần so với nỗi đau trong lòng.
Mọi người ở đây nhìn đến hết hồn, đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chuyện phát triển vượt qua dự tính.
Lại Tư nhíu chặt mi, bộ dạng phong lưu tự tại thoáng cái liền biến mất, anh lạnh lùng nhìn bàn chân trắng nộn của Tuyết Thuần đang giẫm lên vụn sứ, anh cẩn thận che chở cho cô như vậy, nhưng cô lại không biết tự thương lấy bản thân. Chết tiệt! Nhưng hiện tại anh rất tức giận, sau khi biết được Tuyết Thuần vẫn còn yêu gã người yêu cũ kia, cô liền mất đi tư cách được anh yêu chiều!
Người mà anh yêu thương, nhất định cả thể xác lẫn tinh thần đều phải thuộc về anh. Trái tim quý giá nhất, cô lại cho người khác, cũng đừng trách anh hung ác.
Anh liền mắt lạnh nhìn cô vết thương đầy mình tiêu sái bước tới.
Lại Dung Nhàn đứng bên ngoài nhìn vào trong lòng chợt lạnh, xong rồi, xong rồi, không ngoài dự đoán của cô, Lại Tư thực sự xuất kích rồi!
Đối với người phản bội nó, không ai có thể thoát được Ngũ Chỉ Sơn của nó, không là tra tấn sống không bằng chết, cũng là chết trong trạng thái vô cùng thê thảm. Lại Tư, có thể là chúa cứu thế cưng chiều người lên trời, có khi lại có thể biến thành Satan tàn bạo nhất trong thiên địa.
Tuyết Thuần, em nên làm cái gì bây giờ?
Lại Dung Nhàn tiếc hận bất đắc dĩ thở dài một hơi, bất đầu từ giây phút này, Lại Tư muốn biến trở lại thành ma quỷ sao?
Lùi bước không phải là phong cách của Tuyết Thuần, đừng nhìn cô bình thường là một người rất hiền lành, nhưng trong lòng đều phải dũng cảm hơn so với người khác. Cho tới bây giờ cô đều là dũng cảm bước tới, quay đầu hay tránh né cô cũng khinh thường.
Chẳng sợ phía trước bụi gai che kín, vót chông đầy máu tanh, trong bóng tối tối tăm, cô vẫn là bước về phía trước, từ trước đến nay không có kẻ nào có thể ngăn chặn cô.
Nói cho cùng, là dũng cảm, nói cách khác, chính là cô quen khiến bản thân ép tới đường cùng mà thôi.
Đúng vậy, từ năm mười bốn tuổi đó, đã trở thành thói quen. Người khác vui vẻ, cô luôn giữ lại trong lòng, chính là im lặng điềm đạm nhìn, chỉ biết đứng ở phía sau, chậm rãi thưởng thức niềm vui của bọn họ. Một người cô độc đau khổ gặm nhấm vết thương.
Khó khăn đến, so với vui vẻ, cô càng có thể trầm mình trong đó, bởi vì cô muốn hủy hoại bản thân, vì thế cô không hề sợ hãi đối đầu với bóng tối.
Hành động này của Lại Tư, gây tổn thương rất lớn cho nội tâm của cô. Cứ nghĩ rằng Lại Tư yêu cô, chỉ nho nhã dịu dàng với một mình cô. Lại đột nhiên phát hiện, hóa ra người đàn ông này cũng sẽ đối xử với một người phụ nữ khác như vậy. Đau đớn trong lòng đã vượt xa gánh nặng cô có thể gánh vác được. Có lẽ quá mức tin cậy với Lại Tư, có lẽ sớm quen ôn tồn của anh, cảm giác giống như cả thế giới sụp đổ, khiến cô không thể thở nổi.
"Lại Tư, anh với cô ấy rốt cuộc là làm sao vậy?" Một cơ hội cuối cùng, một lần cuối cùng... Tuyết Thuần cắn chặt răng, môi dưới giống như chảy máu.
Mắt Lại Tư nheo lại giật giật một cái, người phụ nữ này thích ngược đãi chính mình! Shift!
"Như những gì cô thấy. Cô cũng không phải bị mù đâu." Trình Diễm liếm liếm đôi môi sưng đỏ, hương vị của Lại Tư, bao năm theo đuổi, cũng là vì ép bức một người phụ nữ khác mới có được, là chiêu Lại Tư sử dụng không thể nề hà.
Nhưng mà, cô cam tâm tình nguyện. Người đàn ông này là người ưu tú nhất trên thế giới, không sợ cả đời làm tình nhân bí mật của anh, chỉ cần bản năng anh cho phép, cô cũng muốn có được.
"Lại Tư, tôi hỏi Lại Tư!" Mặc cho Tuyết Thuần cố đè nén thế nào, bên trong vẫn khàn khàn như trước.
Đôi mắt rưng rưng nước mắt, đáng chết còn ươn ướt đáng yêu đến mê người.
Đôi mắt Trình Diễm hung hăng nhìn, cô ghen. Nhìn Tuyết Thuần ở giữa không mất phong tình quyến rũ, Tuyết Thuần là cô nhìn thấy còn thiếu mất một chút. Cô vẫn tự cho mình là xinh đẹp nhất, nhưng khi thấy giây phút Tuyết Thuần bất lực liều mạng kiên cường vẫn xinh đẹp phong tình, nhưng cô lại không hề thấy mâu thuẫn bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
"Chỉ cần anh nói, em liền tin tưởng. Lại Tư, em vẫn luôn tin tưởng anh." Tuyết Thuần cố gắng chớp chớp mắt mấy cái, không cho hơi nước che khuất đôi mắt, cô muốn thấy rõ vẻ mặt của Lại Tư, muốn nhìn rõ ràng Lại Tư suốt ruột phủ nhận.
Nhưng mà, cô rất nhanh liền thất vọng.
"Cô ấy đã nói, toàn bộ như em đã thấy." Vẻ mặt Lại Tư thoáng không được tự nhiên, nhếch môi cười, "Em cho là người đàn ông đứng ở vị trí cao nhất trên thế giới, cả đời chỉ biết có một người phụ nữ sao? Giống như em đã nhìn thấy, cả đời của anh, trừ em ra, còn có cả người phụ nữ khác. Người tình, phụ nữ tình một đêm nhiều không kể xiết."
"Anh tại sao có thể làm như vậy! Anh đã nói yêu em mà!" Nước mắt ào ào chảy ra, từng giọt từng giọt trong suốt như viên pha lê lóe một cái liền rơi xuống, cuối cùng trở thành vệt nước không hề giá trị.
"Vì sao không thể? Không phải là em là người dẫn đầu chuyện này sao. Em có thể tâm tư đến người đàn ông khác, anh thân là đàn ông, càng dễ dàng làm được." Lại Tư vừa nói, vừa lạnh lùng giữ chặt cằm của cô, "Đùa giỡn anh ở trong lòng bàn tay, lả lơi ong bướm em còn chưa đủ tư cách!"
Anh giữ rất chặt, miệng Tuyết Thuần há ra, đau đến không nói lên lời, trán ngọc xuất hiện từng tầng mồ hôi lạnh, là đau khiến cho thân thể tự nảy sinh ra phản ứng.
Lại là như vậy! Lần trước thiếu chút nữa khiến cô hít thở không thông, lần này cô lại như cá nằm trên thớt, tùy anh xử lý.
"Em sẽ làm em ấy bị thương đấy!" Lại Dung Nhàn xông tới thất lễ hô lên.
Nhưng Lại Tư không động đậy, ngược lại tay lại tăng thêm sức, người phản bội anh, chết mới giác ngộ! Người anh yêu phản bội anh, để cho cô sống không bằng chết cũng chẳng sao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Thuần bị vo thành một nắm, từ từ đỏ lên, bắt đầu hơi hơi ửng hồng.
"Chuyện chị và Tuyết Thuần nói với nhau, em chỉ nghe có một nửa. Tuyết Thuần yêu Trình Lãng, là tình cảm đối với người anh trai. Nhưng mà Lại Tư, Tuyết Thuần nói, đối với em là yêu, là một người phụ nữ yêu một người đàn ông, là yêu chồng của mình! Đây mới là lời nói em không nghe hết."
Cái gì!
Tay Lại Tư dừng lại một chút, đây là... Thật sự? Ánh mắt sắc bén như dao, nghi ngờ bắn về phía Lại Dung Nhàn.
Khuôn mặt Lại Dung Nhàn như chưa bao giờ nghiêm túc, kể lại sự thật, không hề tránh né đáp lại ánh mắt của Lại Tư, vô cùng kiên định biểu đạt lời cô nói đều là sự thật."Em không tin lời chị nói, chị có ghi âm làm chứng." Nói xong, liền bấm vào màn hình di động phát lên lời nói của hai người các cô.
Lại Tư nhẹ buông tay, nháy mắt kéo Tuyết Thuần yếu ớt vào trong lòng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng như điên, ôm mặt của cô khúc khích cười như cuồng hôn, "Ha ha."
Thần kinh Lại Dung Nhàn gần như suy sụp, âm thầm lau mồ hôi lạnh. Nói chuyện một hồi, thông minh liền ghi âm lại, cô cũng không phải gián điệp. Trên đời này người dám lừa đương gia, cũng chỉ có Lại Dung Nhàn.
Lúc này, Tuyết Thuần giống như có một cái tức ẩn hiện tức giận vào búp bê vải, hoàn toàn không theo kịp bước đi đột nhiên thay đổi của Lại Tư.
Lông mày tuấn tú của Lại Tư nhăn lại, vội vàng gọi Lam Dạ đang canh ở bên ngoài: "Gọi Vương Kinh Dương đến."
"Không cần." Tuyết Thuần thở nhẹ, hít sâu điều chỉnh lại hô hấp một chút, lấy khí lực còn sót lại đẩy anh ra.
Loại chối từ theo bản năng này, đôi mắt Lại Tư hiện lên chút bất an, nhanh đến mức không ai nắm bắt được.
"Anh... Không nên đối xử với em như vậy."
Đây là lần thứ hai anh ngoại lệ như vậy.
Tại trước nhiều người như vậy, làm đương gia trong hắc đạo, chưa bao giờ cúi thấp trước ai, anh luôn là người được người khác tôn kính. Nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của Tuyết Thuần, trong lòng liền áy náy cực kỳ. Anh nói không nên lời câu xin lỗi, kiểu chịu thua này đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi
← Ch. 071 | Ch. 073 → |