Truyện:Phù Hiểu, Em Là Của Anh! - Chương 20

Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
Trọn bộ 82 chương
Chương 20
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau khi rời khỏi quán bar và đi đuợc một đoạn đường, Phù Hiểu dần gạt hẳn đám Lưu Minh Đức ra khỏi đầu, cô không thích lãng phí suy nghĩ của mình vào những kẻ đâu đâu. Khi này, cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cô nhìn trộm Đường Học Chính. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra nên cô vẫn chưa có thời gian ngồi phân tích cẩn thận vấn đề. Ánh mắt cô dừng trên một bên khuôn mặt hoàn mỹ như được điêu khắc của anh, đột nhiên, cô bỗng cảm thấy rất khó tin, hình như anh... đã là người yêu của cô rồi. Trước giờ, bên cô vẫn chưa có ai từng đảm nhiệm chức vụ ấy, nên: khi này, Phù Hiểu cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu. Trái tim cô như đang nhảy nhót trong lồng ngực, cô cố lấy lại lý trí: Kẹo Mật từng nói anh không phù hợp với cô, cô Dương cũng bảo anh rất không phù hợp với cô. Thật ra, cô cũng biết hai người khác nhau nhiều lắm, như hôm nay khi anh vung tiền trong quán bar chẳng hạn, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nửa kia của mình sẽ là người như anh vậy... anh quá nổi bật. Những suy nghĩ đó cứ xoay tròn trong đầu cô mà cô không sao hạ quyết tâm 'tiếp tục từ chối' anh cho được. Cô... rất luyến tiếc anh.

Chả trách từ cổ chí kim lại có nhiều thiêu thân lao mình vào ngọn lửa tình yêu đến vậy, hóa ra khi yêu, người ta sẽ không thể dùng lý trí để giải thích cho những hành động của mình.

"Sao em cứ nhìn anh suốt thế?" Đường Học Chính hỏi với giọng khàn khàn, anh vẫn rất tập trung lái xe và luôn nhìn thẳng vào con đường phía trước.

Bị anh bắt quả tang, Phù Hiểu ho khẽ một tiếng, liếc sang chỗ khác, "Không có gì, không có gì."

"Ờ, anh còn tuởng là em bị sắc đẹp đàn ông của anh làm cho mê đắm." Giọng điệu anh nghe như tiêng tiếc.

"Sao em có thể nông cạn vậy chứ!" Phù Hiểu cãi lý.

"Phải không đó?" Đường Học Chính nhướng mày, "Hình như trong laptop của người nào đó có lưu rất nhiều ảnh chụp trai đẹp, những bức ảnh 'nông cạn' nha."

"Anh thấy chúng từ bao giờ!"

"Anh hỏi mượn em bảo anh cứ lấy dùng tự nhiên nên anh cũng tự nhiên liếc qua."

"... Anh học khoa Văn học đấy à." Mà lại đi soi từng từ tửng chữ một như thế.

"Hóa ra trình độ văn chương của anh cao vậy?" Được Học Chính kinh ngạc vì được khen.

"Ngài khiêm tốn quá rồi." Xem ra anh đã mở tất cả những file không nên mở trong laptop cô ra rồi... Đợi đã, còn có một số file mà cô tuyệt đối không thể để anh xem, chắc là anh chưa thấy chúng đâu nhỉ? Nhất định là chưa đâu nhỉ! Phù Hiểu có vẻ rất thấp thỏm nhưng cô lại không dám hỏi thẳng anh nên đành giấu kín trong lòng mà hốt hoảng.

Đường Học Chính vẫn vững tay lái.

Hai người trải qua một thoáng lặng im rồi ngay khi Phù Hiểu thoáng yên tâm thì...

"Đúng rồi, về em hãy xóa đống AV[1] trong laptop đi."

Cô muốn đập đầu vào kính chắn gió quá đi mất! Khoảnh khắc này là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời của Phù Hiểu, cô úp khuôn mặt ửng hồng vào hai tay.

Mục đích của Đường Học Chính là làm cô bấn nên khi thấy bộ dạng lúng ta lúng túng này của cô thì khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên.

"Em có lý do." Sau nửa ngày đấu tranh tư tưởng với bản thân, cuối cùng cô quyết định tẩy trắng hình tượng khi này đã đen thùi của mình, thế nên cô lên tiếng, giọng nhỏ xíu.

"Ừm." Anh giục cô nói tiếp.

"Công việc của em cần mấy thứ đó."

"..."

Lẽ nào đây chính là 'càng chùi càng lọ' trong truyền thuyết? Hai bên má vốn hồng như ráng chiều của cô càng hồng hơn, cô lí nha lí nhí giải thích: "Công việc của em không phải loại công việc này mà là loại công việc kia cơ! Là loại công việc cần ít kinh nghiệm về 'chuyện ấy' ý!"

"..." Chứ không anh lại cho là tối nào ở nhà cô cũng xem chúng, đúng là cô bị hiểu lầm mà.

"Aizzz, em viết tiểu thuyết. Thời nay, tiểu thuyết nào cũng phải có mấy cảnh đó. Em lại không có kinh nghiệm nên đành kiếm AV xem." Phù Hiểu bí quá hóa liều, đành phải khai tuốt tuồn tuột.

"Vợ, em đùa anh đấy à." Đường Học Chính chau mày, nghiêng đầu, nhìn cô một cái.

"Gì?" Có thể nói tiếng phổ thông không vậy?

"Em đừng có nói với anh là em là tác giả viết truyện ngôn tình nha?"

"... Tuy không hoàn toàn đúng nhưng cũng gần như thế." Cô cũng là tác giả viết thể loại truyện dành cho nữ.

"Nếu thi chậm chạp thì em sẽ dành giải nhất, thử hỏi em viết câu truyện tình yêu của những người khác kiểu gì?" Đường đại thiếu gia thật thắc mắc.

"Chưa từng ăn thịt heo thì cũng biết phải biết con heo trông thế nào chứ." Dù sao, mỗi lần viết đoạn đó, cô cũng chỉ cần viết qua loa, mập mờ chút chút là được.

"Vậy chẳng phải là em lừa độc giả ư? Kể thử cho anh: khi viết H thì em viết những gì?" Quả nhiên là đàn ông chỉ khoái mấy chuyện này mà.

Sao cô lại đi thảo luận vấn đề này với anh cơ chứ... Aaaaaaaa, Phù Hiểu bấn quá không biết phải nói gì.

"Tả phác họa hay là tả cụ thể thế?"

"Đường Học Chính!"

"Em chép lời thoại của nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính trong AV phải không? Tả tình yêu em đã không sáng tạo rồi, tả H kiểu tàng tàng vậy có liệu có ổn không?

"Anh có thể im đi được không?"

"Không sao cả, tụi mình có thể thực hành, có câu: sự thật mạnh hơn muôn lời hùng biện, cứ để anh hầu hạ em một lần rồi em sẽ thấy mấy video chỉ được mỗi cái mẽ ngoài đó nhạt hoét." Chúng làm bẩn mắt cô mất.

"Xin anh đấy, anh im đi có được không?"

"Đã hạ quyết tâm thì phải làm ngay cho nóng, tối nay thì sao?"

Cuối cùng núi lửa cũng phun trào, "Tránh ra! Tránh xa tôi ra!"

Bắt nạt cô đủ rồi nên Đường Học Chính cười đến là sung sướng. Anh rẽ phải rồi cho xe vào bãi đỗ một cách thành thạo, ngay sau đó anh kéo cô lại gần, áp mạnh môi mình lên đôi môi đỏ thắm, tuyệt đẹp của cô.

Xem sau này cô còn dám ngắm gã đàn ông nào khác ngoài anh không, Nhất – Là – Những – Gã – Trần – Truồng!

Phù Hiểu đã không thể ngờ rằng: chỉ vì có có thêm một người tham gia vào mà cuộc sống của cô lại thay đổi nhiều đến vậy. Rõ là chỉ thêm một bộ bát đũa trong mỗi bữa ăn của cô, chỉ thêm một người trò chuyện với cô, chỉ thêm một đối thủ chơi cờ với cô, chỉ thêm một người bạn đường cùng cô đi chơi, chỉ thêm một người giúp cô khi gặp khó khăn... Chẳng biết từ bao giờ, Đường Học Chính đã trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của cô, bất luận cô gặp chuyện gì anh cũng luôn giải quyết tốt giúp cô, không để cô phải động não, cách anh giải quyết mọi việc luôn là cách tốt nhất, không thể soi mói.

Thỉnh thoảng, cô nghĩ: nhất định là kiếp trước mình đã làm rất nhiều, rất nhiều việc tốt.

Tất nhiên cô sẽ không nói với anh mấy lời (biểu đạt một cách rõ ràng là cô say đắm anh) này rồi. Bởi vì: dù cái gì anh cũng tuyệt thì vẫn có những chuyện anh khiến cô rất chi là đau đầu.

Giống như bây giờ, rõ là vừa rồi họ còn đang xem Naruto, thế mà bất giác cô đã ngã vào lòng anh, bất giác hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy, rồi bất giác tay anh đã luồn vào trong áo cô...

"Không được!" Như thể bị bỏng bởi nhiệt độ từ đầu ngón tay anh truyền đến, Phù Hiểu lập tức tỉnh táo lại, đẩy anh ra.

Cặp mày kiếm của Đường Học Chính khẽ chau lại, anh cố bình ổn lại nhịp thở nặng nhọc của mình, dục vọng tỏa ra từ mắt anh như khóa chặt lấy cô.

Dạo này, Phù Hiểu đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm nên cô lập tức đưa cho anh một ly nước lạnh.

Đường Học Chính không muốn đón lấy ly nước, cơ thể đang rạo rực của anh gào thét đòi được thả tự do, anh lên tiếng, giọng khàn khàn, "Vợ, em còn định tra tấn anh đến bao giờ?" Cộng cả trước và sau khi chính thức làm người yêu của cô thì cũng hơn nửa năm rồi anh không chạm vào đàn bà, hồi trước khi quen cô... Ừm, chuyện này không thể nói ra... Quan trọng là: bây giờ, cô đã học lái xe xong lâu rồi mà anh vẫn chưa thể sút vào gôn?

Câu hỏi thẳng thừng của anh khiến Phù Hiểu bị sặc, cô nuốt nuốt nước miếng. Cô cũng biết: với một người đàn ông cường tráng như anh thì khoản đó nhất định cũng... Nhưng mà, hai người chính thức còn chưa được một tháng đâu nha, dù gì cũng là lần đầu tiên yêu đương, sao cô thoáng vậy được, nghe nói lần đầu tiên đau lắm...

"Cái đó thì, " Phù Hiểu đứng trước mặt anh, cúi gằm xuống không dám nhìn anh, "Em từng tưởng tượng đến việc mình sẽ thế nào khi có người yêu, định là tiếp xúc với nhau một thời gian sẽ nắm tay, khoảng hai ba tháng sau đó thì ôm ấp, thêm mấy tháng nữa thì hôn nhau, lại thêm một thời gian nữa, khi thời cơ chín muồi, hai bên sẽ thật sự bên nhau, cùng nhau..."

Giọng cô càng nói càng lý nhí, sắc mặt Đường Học Chính thì càng nghe càng đen hơn. Đến đoạn cuối, thấy cô thì thào cái gì mà: "thời cơ chín muồi" thì anh mém xỉu luôn, "Em... đùa thật đấy à?" Đừng đùa vậy chứ, theo như cô nói thì phải nửa năm nữa mới được chụt chịt (hôn môi) ư?

[1] AV: Adult video, ở Việt Nam mình thể loại phim này bị cấm lưu hành, được gọi là phim con heo, Trung Quốc cũng giống Việt Nam, nhưng ở nhiều nước trên thế giới như Nhật Bản, Thái Lan, Hà Lan, Mỹ, vv... AV là thể loại phim được lưu hành công khai (có rating 18+), coi như một sản phẩm của ngành công nghiệp giải trí – công nghiệp tình dục.

*****

Khi mặt anh chảy xị ra như nhà có tang thì Phù Hiểu ngẩng lên, cười hì hì nhìn ngốc tệ: "Em muốn thay đổi không khí tý ý mà."

Cái cô ả này... Đường Học Chính thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, anh cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra rằng: anh luôn tin mọi lời cô nói là thật: "Em sắp làm anh bị bệnh tim rồi, toàn dọa anh." Anh vươn tay ra, một lần nữa ôm cô vào lòng. Đây là thói quen mới của anh, hình thành dạo vừa rồi, hễ người ta không gần sát bên anh là anh lại thấy thiêu thiếu.

Phù Hiểu cũng đã quen với việc rúc vào lòng anh rồi: "Nhưng ý trong câu đó của em thì là thật nha."

Hai đầu mày anh như bị khóa chặt vào nhau, một lúc lâu sau, Đường Học Chính nhả ra hai chữ (một cách rất là khó khăn): "Anh chờ." Nói xong anh còn ghì lấy thân thể mềm mại của cô hòng bày tỏ sự rất không tình nguyện của mình. Món ngon để bên môi chẳng lẽ chỉ được ngậm...

Dù Phù Hiểu biết cuối cùng anh nhất định sẽ đồng ý nhưng cô cũng không ngờ là anh tuyệt không nài ép gì cô cả. Một niềm vui không tên dâng lên trong lòng cô: "Anh tốt quá." Cô không nén nổi tình cảm trong lòng mà nhẹ thơm lên khóe môi anh.

Đường Học Chính liếm nơi vừa được cô thơm lên, thở dài một tiếng, không tốt với cô thì còn tốt với ai chứ? Chỉ là, lần này, vì muốn tốt với cô mà anh hy sinh cả bản thân mình...

"Đừng thở dài, đừng thở dài mà, chúng mình xem Naruto, xem Naruto nào." Phù Hiểu pha trò.

Đường Học Chính nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ bé thể hiện ra tâm trạng thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng hơi áy náy chút chút của cô, anh lắc đầu: "Yêu tinh hút hồn người." Anh cúi xuống, cắn vào cổ cô một phát cho bõ tức.

"Đừng cắn nữa, cổ em xanh tím hết cả rồi." Phù Hiều kháng nghị. Cứ thế này thì cô còn ra ngoài gặp ai được chứ?

Nghe cô nói vậy nên Đường Học Chính vén tóc cô lên, quả nhiên là có thể thấy những dấu hôn chi chít trên cổ cô, anh đưa ngón cái mơn trớn trái dâu tây màu hồng rực mà anh vừa in lên, đôi con ngươi của anh dần trở nên sâu thẳm, ánh mắt anh trượt trên chiếc cổ mềm mại, duyên dáng của cô, nếu cổ cô đã hết chỗ để anh cắn thì xuống phía dưới...

Phù Hiểu rất nhạy cảm, cô khẽ run lên.

"Ngồi xa anh ra chút nào." Đường Học Chính cố giữ lại một tia lý trí cuối cùng và buông cô ra. Mẹ nó chứ, hóa ra cái gọi là: "nhịn chuyện ấy" chính là đây, quả nhiên là cực hình! Khổ thế này sao lũ trai tơ sống nổi nhỉ?

Phù Hiểu đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc sô pha đơn cạnh đó.

Bầu không khí mờ ám ngự trị trong phòng, không hề tiêu tán. Phù Hiểu nhìn trộm Đường Học Chính, khi này trông anh có vẻ như đang rạo rực lắm. Cô đang nghĩ cách để phân tán sự chú ý của anh thì khéo thay chuông điện thoại của anh vang lên. Cô thở phào nhẹ nhõm.

"A lô?" Đường Học Chính tiếp điện thoại, giọng gắt gỏng.

"Đờ, làm gì mà nóng thế, dục vọng không đuợc thỏa mãn hả!" Ở đầu dây bên kia, Mạc Vu Phi giở giọng lưu manh ra trêu chọc.

... Nó đi guốc trong bụng anh đấy à? Đường Học Chính híp mắt lại, đương nhiên là anh sẽ không thừa nhận loại chuyện sẽ khiến thằng bạn cười đến rụng răng này: "Gọi làm gì?" Nó nhàn rỗi quá phải không?

"Đừng nóng, không có chuyện thì tao đã không tìm mày." Anh vốn cho chuyện nó mất tích là nó muốn ở một mình nên nếu không có việc gì thì anh thật không muốn quấy rầy nó chút nào.

Câu này của anh chàng thế nhưng lại khiến Đường Học Chính thấy thư thái hơn, cuối cùng cũng có chút chuyện để phân tán sự chú ý của anh."Nói."

Nghe giọng thằng bạn có vẻ rất không hài lòng nên Mạc Vu Phi cũng không tào lao nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Tiêu Thiển Thiển nổi trận lôi đình."

"Ờ." Thế thì liên quan gì đến anh.

Biết ngay là nó sẽ phản ứng kiểu này mà, Mạc Vu Phi giải trình thêm: "Mày có biết cô ả trở về với thân phận gì không? Là Kiểm sát trưởng mới nhận chức với tiền đồ rạng rỡ đó. Mày có biết khi không thấy mày cô ả đã giở trò gì không? Cô ả chủ động nhận vụ án nhà lão Kim mà nguyên nhân là vì cô ả thấy tao quá là để ý vụ này nên đoán chắc là vụ này có liên quan đến mày. Mày có biết bây giờ cô ả điều tra đến đâu rồi không? Tối qua, cô ả đến kiểm tra đột xuất quán bar của mày."

Đường Học Chính vặn vặn cổ, ngầm nhắc Phù Hiểu gọt táo cho anh.

Phù Hiểu khẽ gật đầu, đi vào bếp lấy dao gọt hoa quả.

"Mẹ nó chứ, mày mê gái nên làm hỏng việc, giờ còn dám vác mặt tìm tao?" Nếu cô ả không moi được gì từ miệng nó thì chỉ có quỷ mới biết anh quan tâm đến vụ án nhà lão Kim.

"Hê hê, không hổ là bạn chí cốt từ bé đến lớn của anh đây." Mạc Vu Phi nịnh nọt: "Biết làm sao được, mày cứ gặp Tiêu Thiển Thiển của bây giờ đi, rồi khác hiểu lý do mà thân tao không thuộc về mình nữa. Năm đó, cô ả còn đôi nét vụng dại, bây giờ... chậc chậc, cô ả tuyệt đối là người đẹp số một của giới tư pháp, không là của thành phố Bắc Kinh chứ!"

Đường Học Chính không hơi đâu mà nghe thằng bạn lảm nhảm, anh biết mầm họa do nó gieo nhưng lại không thể để nó tự đi xử lý... để nó ra mặt thì Tiêu Thiển Thiển sẽ càng phách lối hơn, mấy năm ở nước ngoài đâu thể thay đổi cái tính cứng đầu cứng cổ của ả đàn bà đó chứ. Nhưng bây giờ lại không thể để cô ả làm hỏng việc... Cứt thật! Anh lại phải 'đi công tác' nữa ư?

"Biết rồi, để mai đi." Dứt lời, anh cúp luôn điện thoại.

Phù Hiểu đang ngồi gọt hoa quả cạnh đó, nghe anh nói thế là cô biết liền: "Anh lại phải đi à?"

"Ừ." Biến cố ngoài dự liệu khiến anh không lấy gì làm vui vẻ.

"À, mau chuẩn bị đi, mau chuẩn bị đi." Tuy sâu thẳm đáy lòng là nỗi mất mát lớn lao nhưng Phù Hiểu cho rằng: trong giai đoạn mấu chốt này, hai người nên tách nhau ra thì hơn. Anh có việc phải làm nên sẽ không thấy khó chịu lắm... Nếu anh cứ ở lì nhà cô thì dù cô vẫn bảo không cho nhưng lỡ hôm nào đó cô mềm lòng... không ổn, không ổn, tách nhau ra thì hơn.

Cái con nhóc vô lương tâm này nữa, chỉ cần nhìn khuôn mặt đó của cô là anh biết cô đang nghĩ gì liền. Đường Học Chính dỗi, liếc xéo cô một cái. Nhưng thôi, bỏ đi vậy, dù gì nguyên tắc của cô ấy cũng là trường kỳ kháng chiến, bây giờ càng để cô ấy thảnh thơi thì sau này cô ấy càng giúp mình dễ chịu.

Không hiểu sao mà ánh nhìn kỳ quái của anh lại khiến Phù Hiểu run lên bần bật.

"Quần áo trong phòng này em cứ xử lý theo cách cũ." Đường Học Chính bắt đầu gặm hoa quả.

"Đồ hoang phí..." Phù Hiểu lườm anh một cách thù địch, "Chỗ quần áo này của anh toàn đồ tốt, thế mà anh chỉ mặc có một, hai lần thôi đã vứt rồi?"

Đường Học Chính nhận lời răn dạy: "Ờ, thế thì em giặt sạch rồi cất đi cho anh."

... Thà vứt quách đi còn hơn. Cô nhớ cô giặt rồi cất giúp anh chỗ quần áo anh mặc hồi Tết, lần đến này, anh vừa mở tủ ra đã xịu mặt xuống hỏi cô: đống quần áo bên trong là của thằng nào."Được rồi, cứ để đấy cho em." Cô nói với vẻ bất đắc dĩ, ngay sau đó cô chợt nhớ ra một chuyện liền chỉ ngón tay thanh mảnh vào chiếc laptop trước mặt, "Laptop của anh nè, lần này anh mang nó về đi."

"Anh đã bảo là để cho em dùng rồi mà?"

"Em không thèm." Phù Hiểu mím môi.

Đường Học Chính nhìn cô chăm chú, lát sau, anh rất biết nghe theo điều hay lẽ phải: "Được, anh cầm nó đi."

Sáng sớm hôm sau, Phù Hiểu dụi cặp mắt đo đỏ, tiễn Đường Học Chính ra ngoài.

Cặp mày của Đường Học Chính nhíu chặt lại: "Em thật không ngoan, lại thức khuya rồi."

"Em không thức khuya." Phù Hiểu bĩu môi. Hôm qua, cô định nay sẽ dậy sớm tiễn anh nên chưa đến 12 giờ đã đi ngủ, nào ngờ lăn qua lộn lại mãi mà chả ngủ được.

Nom cái bộ dạng đáng thương của cô kìa, "Được rồi, em vào ngủ đi." Anh xoa xuýt khuôn mặt bé nhỏ của cô.

"Em đưa anh ra sân bay nhé."

"Không cần đâu, " Đường Học Chính khẽ cười, "Anh sẽ về sớm thôi, em không được đi tập xe một mình đâu đấy. Đợi anh về chúng mình đăng ký thi lấy bằng luôn."

"Em biết rồi." Phù Hiểu gật đầu, cô rất không muốn xa anh nên theo tiếng lòng mình, cô túm lấy ngón trỏ của anh lắc lắc: "Nhưng em muốn đưa anh cơ."

Ái chà chà! Tuy cô ả này luôn chậm chạp và hay e thẹn nhưng sự ngây thơ nơi cô cũng uy lực lắm đó nha! Nhìn bề ngoài thì Đường Học Chính còn có vẻ bình tĩnh chứ trong đầu anh toàn những hình ảnh thiếu nhi không nên xem thôi à. Anh nhìn cô chốc lát rồi lên tiếng, giọng khàn khàn: "Thôi đừng đi tiễn anh, em mà đến sân bay là anh tha em về Bắc Kinh luôn đấy." Cô mà cứ quyến rũ anh một cách ngây thơ thế này, thì anh cũng thôi khỏi trông mong gì vào mấy thứ mong manh, hư ảo như là lý trí mất?

Cô thật không ngờ, mới sáng tinh mơ mà anh đã... "Thế thì anh đi thong thả nhá, em không tiễn." Thế nhưng đôi má cô vẫn ửng hồng.

Đường Học Chính vồ lấy cô, hôn chụt một cái rồi ghé vào tai cô uy hiếp: "Đừng có mà tham gia thân cận, thân kiếc gì nữa, nếu không em sẽ có bầu trước rồi mới trở thành Đường thiếu phu nhân đấy."

Crypto.com Exchange

Chương (1-82)