Truyện:Phù Hiểu, Em Là Của Anh! - Chương 21

Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
Trọn bộ 82 chương
Chương 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bắc Kinh –

Trong những ngõ nhỏ quanh co ở Đông Trực Môn, Nhị Hoàn, có giấu một quán bar tên là Ngoạn Gia. Kiến trúc quán nhã nhặn mà không kém phần lộng lẫy, những người đá từng ghé qua đều biết quán này cực kỳ cực đắt đỏ nên dù đã khai trường được hai năm nhưng vẫn rất ít khách đến, các nhà buôn xung quanh đó đều đoán: bao giờ thì quán này đóng cửa đây.

Tối nay, quán bar cho mở nhạc nhẹ, trong quán lác đác vài người khách ngồi dưới ánh đèn mờ, thưởng thức những ly rượu tây có giá cắt cổ; Và nếu là khách nam thì ánh mắt anh ta sẽ như có như không liếc sang vị trí bên trái bàn phi tiêu.

"Vút!" Một mũi phi tiêu được ném ra, trúng vào vùng 9 điểm của bia.

Người ném phi tiêu là một cô gái trẻ, cô để tóc ngắn và vận bộ váy công sở. Cô rất đẹp, đẹp đến mức nếu cô đi trên đường thì kể cả đám tuyên truyền viên của các thẩm mỹ viện – nhưng người tôn thờ câu: "Không có đẹp nhất, chỉ có đẹp hơn" cũng không dám tiến đến phát tờ rơi cho cô.

Chỉ cần là người hơi chút chú ý đến tin tức trong thành phố thì đều sẽ nhận ra cô. Cô là ngôi sao mới nổi của giới tư pháp, nổi tiếng từ vụ án gần đây nhất, là người mà giới truyền thông dự đoán sẽ trở thành nữ Kiểm sát trưởng trẻ nhất từ trước đến nay. Cô vừa từ nước ngoài về và cô chính là Tiêu Thiển Thiển.

Các nhân viên phục vụ ở quầy rượu của quán bar thì cứ thỉnh thoảng lại nhìn sang cô một cách căng thẳng, bởi vì: hai hôm trước, cũng chính người đẹp này đã dẫn một đám người đến kiểm tra đột xuất nơi đây. Tuy rằng hôm đó đám người nọ không điều tra ra cái gì nhưng bọn họ có phải nhân viên mới, đi làm buổi đầu tiên đâu mà không biết. Có quán bar nào là không dính líu tới mấy hoạt động bất hợp pháp chứ? Chỉ xem dính nhiều hay dính ít mà thôi. Xem tình hình thì có vẻ người đẹp này định lập chiến công bằng cách xử lý nơi này.

Aizzz, bây giờ, họ chỉ mong sao sếp lớn – ông chủ giấu mặt của họ có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, nếu không họ đành phải đi nơi khác tìm việc vậy.

"Phập!" Chiếc phi đao được ném ra với lực cực mạnh cắm sâu vào hồng tâm, tuy bia ngắm không nhẹ chút nào nhưng cũng phải rung lên.

Tiêu Thiển Thiển cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ lướt qua má trái cô. Cô dừng mọi động tác lại, đôi mắt đẹp của cô như sáng lên một quầng sáng không tên nhưng chỉ trong giây lát cô đã khôi phục lại vẻ điềm nhiên. Cô đặt chiếc phi tiêu trên tay xuống khay pha lê cạnh đó rồi ung dung xoay người lại một cách tao nhã, nhìn sang người đàn ông đã mấy năm cô không gặp.

Dường như mọi chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, người đàn ông tuấn mỹ và xuất sắc này bước về phía cô, mang theo sự tự phụ và một khí phách chỉ có ở nơi anh.

"Tiêu đại tiểu thư, lâu rồi không gặp." Đường Học Chính mỉm cười, dường như anh không hề nhìn ra cô đẹp đến mức nào, anh chào hỏi cô như chào hỏi một người bạn cũ bình thường.

"Hừ, công việc của Đường đại thiếu gia bận quá, nên tôi vẫn chưa hẹn trước được." Tiêu Thiển Thiển đang đắm mình trong dòng ký ức chợt hồi hồn, cô cười lạnh một tiếng.

Đường Học Chính không đáp lời mà chỉ cười, anh búng tay gọi waitress, người sau hiểu ý, đến quầy bar lấy rượu cho anh.

"Ồ, ra quán này là của anh ư." Tiêu Thiển Thiển nhướng mày, "Sao không bảo sớm, lần trước Mạc Vu Phi dẫn tôi đến, tôi còn thấy chỗ này khả nghi, sau tôi có kiểm tra đột xuất chỗ này."

"Không sao." Biết ngay là thằng ranh Mạc Vu Phi dẫn cô ả đến mà, "Nếu cô rỗi thế thì tôi sẽ dặn họ phối hợp điều tra với cô." Anh cúi đầu châm một điếu thuốc. Phù Hiểu ghét mùi thuốc nên thỉnh thoảng anh mới hút một điếu. Bất ngờ thay, ra khói thuốc và men say vẫn có thể gợi dậy trong anh chút chút hoài niệm.

Một điếu thuốc dài và mảnh ghé vào xin lửa từ đầu điếu thuốc của anh. Trong chốc lát, trong những làn khói, khuôn mặt của một đôi trai tuấn tú, gái xinh đẹp kề sát vào nhau, bầu không khí mờ ám tràn ngập nơi đây.

Quả nhiên là có quan hệ mờ ám với Ngoạn Gia. Đám khách lườm bóng lưng cực kỳ cân đối nọ với ánh mắt oán giận, gã có thể không xuất hiện không?

Một đám khói trắng mang theo mùi bạc hà bay ra từ đôi môi đỏ thắm, Tiêu Thiển Thiển lim dim mắt, hưởng thụ sự gần gũi sau thời gian dài xa cách. Ấy thế mà đã mười năm trôi qua.

Con ngươi của Đường Học Chính rủ xuống nhìn cô gái đẹp trước mặt. Kỳ thật, Mạc Vu Phi nói không sai chút nào, giờ đây, khi đã không còn sự vụng dại ngày xưa, từ cô toát lên sự gợi cảm của một người đàn bà, sự gợi cảm dụ dỗ người ta phạm tội. Nhưng có vẻ như tính cách cô vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì.

"Giận rồi à?" Cô nhướng mắt với anh qua làn khói, nửa như cười, nửa như không cười.

"Cô khách sáo rồi." Bình thường thì anh chẳng thèm để bụng chút chuyện ngoài dự liệu này đâu. Nhưng không hiểu sao lần này anh lại rất là bực mình. Chẳng lẽ cái người ta gọi là: "dục vọng không được thỏa mãn" chính là đây?

"Đáng đời." Tiêu Thiển Thiển vừa ngậm thuốc vừa nở nụ cười tươi rói, "Nếu vẫn không tìm được anh thì tôi sẽ xới tung chỗ này lên."

Đường Học Chính ung dung liếc cô một cái: "Cứ tự nhiên."

"Anh đừng tưởng tôi không dám, tôi sẽ mang khẩu WASP-58[1] đến." Bắn một trái pháo cho nơi này nổ tung luôn.

"Ha ha ha..." Ra cái người đàn bà phách lối này vẫn cứ mở mồm ra là đạn với pháo? Đường đại thiếu gia buồn cười quá nên bật cười: "Cô vẫn muốn làm nữ tướng quân à?"

Câu nói hùng hồn khi còn niên thiếu như vang lên bên tai.

Cuối cùng Tiêu Thiển Thiển cũng thôi không vạch lá tìm sâu nữa, nhớ đến chuyện mình từng dõng dạc thề thốt trước mặt mọi người trong khu, ánh mắt cô cũng trở nên dịu dàng, "Đương nhiên rồi, bà nội vĩnh viễn là mục tiêu của tôi."

Waiter mang lên cho họ hai ly Gin[2] đá, thật là đúng dịp, hai người cụng ly rồi một hơi uống cạn. Chỉ trong chớp mắt, những hồi ức chung đã kéo gần khoảng cách sinh ra do sự xa cách lâu ngày giữa hai người. Đường Học Chính dẫn cô lên phòng nghỉ ở lầu 2. Tách biệt khỏi sự ồn ào của thế giới bên ngoài, hai người hàn huyên không ít chuyện trời nam đất bắc, chuyện trò đến là vui vẻ.

"Xem ra chuyện nhà lão Kim chắc chắn có dính líu đến anh rồi." Tiêu Thiển Thiển lắc ly rượu đỏ trong tay, đi thẳng vào vấn đề một cách đột ngột.

Đường Học Chính cười bảo: "Tôi vừa về đến, tôi nghe cô nói mới biết có vụ này đấy chứ."

"Được rồi, " Tiêu Thiển Thiển vắt hai chân vào nhau và dựa lưng vào sô pha một cách tao nhã, "Nếu tôi đã nhúng tay vào thì tôi sẽ chơi đến cùng với các anh. Nhưng mà..." Đôi môi đỏ của cô cong lên, cô liếc anh, nửa như cười, nửa như không cười: "Anh hy vọng tôi ở đội đỏ hay là đội xanh nào?"

"Tự do lựa chọn, xã hội dân chủ mà." Đường Học Chính trả lời cô: "Nhưng nếu đã đứng trong hàng ngũ của Đảng thì nên chọn màu của Đảng cho may mắn."

Nụ cười nở trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, "Tôi cũng nghĩ vậy." Hàm răng cô cắn lên quả anh đào dùng để trang trí ly rượu, lưỡi cô tách thịt quả và hạt ra. Nuốt phần thịt quả chua chua, ngọt ngọt, cô liếm khóe môi còn vương nước hoa quả, vừa ngậm hạt anh đào vừa nói: "Trước kia, tôi không chơi được trò này, bây giờ thử xem sao."

Đường Học Chính khoác một tay lên thành sô pha, nhấp một ngụm rượu tinh chế và nhìn cô với vẻ bình tĩnh.

Một lát sau, Tiêu Thiển Thiển đẩy lưỡi ra trước, nhả hột anh đào trơn bóng ra, cô như trẻ con vui vì chơi được trò chơi nào đó, cười, bảo với anh: "Nhìn này, bây giờ, tôi cũng đã thu phục được nó rồi nè!"

Chất cồn gọi về những ký ức xa xăm, thời niên thiếu dại khờ, hai người từng vì bốc đồng mà cùng nhau chơi một trò chơi ấu trĩ. Lần đầu tiên nếm thử trái cấm, họ từng say mê trò chơi đó, giấu những người khác đi mua một căn hộ nhỏ rồi suốt ngày ở lỳ trong đó không ra.

Đường Học Chính híp mắt lại, anh thấy cơ thể mình có hơi nóng lên, cơ thể đã 'kiêng chuyện ấy' một thời gian dài của anh theo bản năng đã xuất hiện phản ứng. Anh khẽ rủa một tiếng, đứng dậy và lên tiếng đuổi khách: "Muộn rồi, để tôi cho người đưa cô về."

Nụ cười của Tiêu Thiển Thiển dần phai nhạt, cô còn đang hớn hở vì có thể làm hạt anh đào biến mất, "Sao thế, anh còn những hoạt động khác à?"

"Ờ." Nếu việc nghĩ cách đòi về tổn thất từ cơ thể Phù Hiểu cũng được coi là một hoạt động.

Hồ nước thu trong đôi mắt cô như lăn tăn gợn sóng, Tiêu Thiển Thiển không ngờ rằng anh lại phản ứng lại theo cách này. Nhưng cô cũng chỉ như vậy trong chớp mắt thôi vì ngay sau đó cô đã đứng dậy với vẻ mặt thản nhiên, "Cũng được, hôm khác chúng ta tiếp tục tán gẫu." Cô bước đến gần anh, cúi mình hôn lên hai bên má anh và đôi môi đẹp thủ thỉ với anh, "Chúc anh có một giấc mơ đẹp."

"Cô cũng vậy." Đường Học Chính không thể ngờ rằng: có một ngày, anh bỗng giữ thân như ngọc vì một người con gái, có một người đàn bà đẹp ngay trong tầm tay anh mà anh không thèm động đến.

Nhìn thân hình yểu điệu, thướt tha của cô xa dần, lạ thay, anh không chút hối hận. Vì cơ thể có hơi nóng lên do bị người ta kích thích nên Đường Học Chính cởi quần áo ra rồi vào tắm nước lạnh, khi này trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc tương lai sẽ bắt Phù Hiểu bồi thường.

[1] 黄蜂58式: WASP-58: một loại súng bắn pháo, là vũ khí quân sự có xuất xứ từ Pháp.

[2] 琴酒: Gin: rượu Gin, ra đời ở Anh khoảng thế kỷ XVII, được làm từ ngũ cốc, chủ yếu là lúa mỳ hay lúa mạch đen. Loại rượu không màu này sau đó được ướp hương Juniper và các hương thơm thảo mộc khác. Mùi vị chính trong rượu Gin là mùi thơm của trái bách xù được trồng nhiều ở miền bắc nước Ý, Croatia, Mỹ và Canada. Các loại thảo mộc khác có thể là cây hồi, rễ bạch chỉ, quế, vỏ cam, rau mùi, vỏ cây cassia. Các nhà sản xuất rượu Gin đều có công thức bí mật bao gồm nhiều loại thảo mộc khác nhau từ bốn đến mười lăm loại.

****

[1] 黄蜂58式: WASP-58: một loại súng bắn pháo, là vũ khí quân sự có xuất xứ từ Pháp.

[2] 琴酒: Gin: rượu Gin ra đời ở Anh khoảng thế kỷ XVII, được làm từ ngũ cốc, chủ yếu là lúa mỳ hay lúa mạch đen. Loại rượu không màu này sau đó được ướp hương Juniper và các hương thơm thảo mộc khác. Mùi vị chính trong rượu Gin là mùi thơm của trái bách xù được trồng nhiều ở miền bắc nước Ý, Croatia, Mỹ và Canada. Các loại thảo mộc khác có thể là cây hồi, rễ bạch chỉ, quế, vỏ cam, rau mùi, vỏ cây cassia. Các nhà sản xuất rượu Gin đều có công thức bí mật bao gồm nhiều loại thảo mộc khác nhau từ bốn đến 15 loại.

*****

Ở một thị trấn nhỏ cách đó rất xa, Phù Hiểu bỗng thấy lạnh toát sống lưng. Hồi hồn sau những khoảnh khắc đắm mình trong dòng suy tư, ngay lập tức, cô nghĩ đến bạn trai mới nhận chức của mình. Cô ngó đồng hồ trên màn hình laptop, giờ này, chắc anh ấy đã đến nơi rồi nhỉ? Mình có nên gọi điện thoại quan tâm anh ấy chút chút không?

Phù Hiểu luôn cho rằng không có tin gì chính là một tin tốt, bình thường, bạn bè cô mà có đi đâu xa, cô cũng sẽ không hỏi họ đã đến nơi an toàn chưa. Bây giờ, đột nhiên cô muốn xác nhận anh đang bình an thì việc này chỉ là... cái cớ của cô mà thôi.

Cô muốn được nghe giọng nói của Đường Học Chính, thậm chí còn muốn được nhìn thấy bóng dáng anh. Kỳ thật, khi anh vừa rời khỏi tầm mắt cô, cô đã bắt đầu nhớ anh, nhớ anh một cách khó hiểu và không vì lý do gì. Khi ngủ, trong giấc mơ cô mơ về anh; khi ăn cơm, cô nghĩ về anh; cô ngồi ngẩn người trước laptop cả nửa ngày trời rồi mới phát hiện mình vẫn chưa viết thêm được chữ nào.

Cuối cùng, khi quá đỗi muộn phiền, cô cố ép mình tập trung vào công việc, không dễ chút nào để cô bắt được cảm hứng viết nhưng chỉ một cơn gió lạ thoảng qua là bóng dáng anh lại chiếm cứ suy nghĩ của cô.

Phiền chết đi được! Phù Hiểu cuối cùng cũng điện thoại cho anh: cũng nên quấy rầy anh chút chứ nhỉ, không thì chỉ có một mình cô khó chịu thôi à.

Đang định đi vào phòng tắm thì Đường Học Chính nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo nên anh quay lại xem sao. Anh nhướng mày: quả là có hơi bất ngờ thật, cô bé này còn biết chủ động gọi cho anh cơ đấy? Càng ngày càng có tiền đồ nha. Anh cười tiếp điện thoại: "A lô?"

"Đường Học Chính?" Đối phương có vẻ không chắc lắm nên gọi lên một tiếng. Khi này, cô mới phát hiện là cô đã rất hiếm khi gọi cho anh, bây giờ bỗng gọi cho anh cô thấy kỳ kỳ.

"Ừ?" Đường Học Chính đi đến cạnh cửa sổ sát đất, phóng mắt nhìn những ngọn đèn xa xăm, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đầy yêu thương.

"À thì... Anh đến nơi chưa?" Phù Hiểu ngồi đối diện với màn hình laptop, đưa tay lên rờ rờ mũi, cô thấy mình hình như đã rất thất trách.

"Mới đến." Biết cô đang chột dạ, Đường Học Chính cố nín cười, đáp lời cô bằng một câu không mặn không nhạt.

"Ờ..." Còn phải nói gì nữa nhỉ? Phù Hiểu vội vắt óc tìm tòi, suy nghĩ, "Anh có mệt không?" Hỏi xong thì cô vô cùng hối hận, với sức khỏe siêu phàm của anh thì sao mà mệt được cơ chứ? Có bay ra nước ngoài anh cũng chả mệt nổi đâu!

"Cũng tạm ổn." Nhịn cười khổ sở thật đấy! Khẽ ho một tiếng để ngăn tiếng cười bật ra, anh trả lời cô một cách ngắn gọn. Không được, không thể đả kích sự tích cực nơi cô, nếu không cô bấn quá, cúp điện thoại của anh thì còn gì vui nữa.

Giận rồi à? Thấy anh lạnh nhạt đáp lời mình thì Phù Hiểu thấy hơi lo lo, cô e thẹn, trực tiếp nhận sai: "Em không cố ý, em mải viết quá nên quên cả thời gian."

"... À?" Khi này ẩn trong giọng nói anh mới là sự nguy hiểm chân chính, ý của cô ả nọ là anh rất dễ bị người ta quên béng chứ gì?

Càng chùi càng lọ mà... Phù Hiểu không biết phải nói gì tiếp, sao cứ chuyện với anh là cô lại nói toàn những câu ngớ ngẩn vậy? "Nhưng em luôn nghĩ về anh nên mới bắt đầu viết được có một lát."

... Cô đã nhầm rồi, những lời cô nói không những ngớ ngẩn mà còn càng lúc càng ngớ ngẩn hơn, cô không tự chủ ửng hồng đôi má.

Đường Học Chính không nhịn nổi nữa, bật cười sằng sặc, cái cô nhóc này... quá thật thà rồi!

"Không cho cười!" Phù Hiểu thẹn quá hóa giận, "Em cúp máy đây!"

"Được, được, anh không cười nữa, em đừng cúp." Đường Học Chính nhìn ảnh phản chiếu khuôn mặt đang cười tươi rói của mình trên tấm kính thủy tinh, thầm nghĩ: đã thương cô ấy đến vậy sao mình không dỗ cô ấy đi cùng mình luôn chứ, để rồi bây giờ người chịu khổ lại chính là mình. Muốn ghì chặt lấy cô ấy, hôn mấy cái nhưng đối tượng thì không có ở đây."Vợ, bao giờ em đến chỗ anh thế, anh đi đón em."

Phù Hiểu mém sặc, sao đột nhiên hai người họ lại nhảy đến cái vấn đề xa lắc xa lơ thế này? "Đợi bao giờ em rảnh nha." Cô cười hì hì, "Đúng rồi, anh có thấy chìa khóa ở đâu không, em định ra ngoài mới phát hiện là không thấy chìa khóa đâu."

Thế nên cả một ngày cô không xuống lầu rồi? Phải chăng anh nên khen cô cực kỳ bình tĩnh? Đường Học Chính bó tay luôn, làm sao anh nhớ được mấy chuyện vặt vãnh đó. Song thời thế tạo anh hùng, chẳng phải sự chậm chạp của cô sắp kích lên loại tiềm năng đó nơi anh rồi ư? Anh chậm rãi nhớ lại, "Tối qua là anh mở cửa, chắc là ở trong túi áo khoác của anh."

"A!" Phù Hiểu có manh mối thì vội đứng dậy đi tìm, nhưng vừa tiến thêm được một bước cô đã chợt nhớ ra một sự kiện nào đó, sau đấy, chỉ trong nháy mắt cô hóa đá, "Đại ca à, theo em nhớ thì hình như sáng nay anh mặc cái áo đó thì phải?"

Đang tựa mình vào cửa sổ sát đất, Đường Học Chính cũng ngẩn ra, anh không khỏi liếc về phía chiếc áo khoác đen mà anh quăng dưới đất, chẳng lẽ... Anh quay vào phòng, cúi người nhặt chiếc áo lên giũ giũ, tiếng kim loại va vào nhau vang lên và một chùm chìa khóa nhỏ rơi xuống sàn.

... "Ờ." Lần này thì đến lượt anh chột dạ.

"Đường Học Chính." Phù Hiểu gọi tên anh, giọng lạnh te.

"Ừmmmm?" Đường Học Chính khom người xuống nhặt chùm chìa khóa lên. Nhìn nhóc búp bê trên móc treo chìa khóa, anh mỉm cười lắc đầu, anh mà cũng phạm loại sai lầm này cơ đấy!

"Trong nhà sắp hết thức ăn rồi." Ngày mai mà còn không để cô ra ngoài thì... Anh muốn bỏ đói cô đấy hử?

"Em cứ yên tâm. Em ngủ một giấc dậy là chìa khóa về đến nhà liền." Đường Học Chính cười khẽ một tiếng, sao anh nỡ để cô bị đói chứ.

"Anh lừa trẻ con đấy hử, " dịch vụ chuyển phát nhanh cũng đâu nhanh vậy chứ, "Anh hại em phải thay khóa rồi nè." Cô bất mãn trách cứ.

"Không cần thay đâu, muộn nhất là trưa mai chìa khóa sẽ về đến, em đừng tắt máy nhé." Đường Học Chính cam đoan với cô. Anh là anh không yên tâm cái đám thợ sửa khóa, cô vốn dễ tin người, nếu gặp phải tên thợ sửa khóa có ý đồ xấu rồi gã lại phát hiện cô sống một mình... Cô mà gặp phải nguy hiểm gì thì anh cưới ai? Nhưng quả thực cô sống một mình như bây giờ có hơi không an toàn...

"Thật không?" Phù Hiểu nửa tin nửa ngờ.

"Thật đó." Đường Học Chính mềm giọng dỗ dành: "Cứ tin anh đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em mau đi đánh răng rồi đi ngủ đi. Mai, lúc nào đồ về đến anh sẽ gọi cho em, em đừng mở cửa cho người lạ." Càng nghĩ càng thấy lo, anh phải mau mau đón cô lên Bắc Kinh cho yên tâm mới được.

Giữa trưa hôm sau, chiếc di động đặt ở đầu giường quả thật réo chuông, Phù Hiểu cựa mình thức giấc: "A lô?"

"Cục cưng bé bỏng, dậy đi thôi, chìa khóa của em về đến cửa nhà em rồi kìa."

Nghe vậy, Phù Hiểu vội khoác thêm áo ngoài, xỏ dép rồi chạy ra nhà ngoài. Sau khi mở cửa nhà, cô thấy một chàng thanh niên đội mũ và mặc trang phục của nhân viên chuyển phát nhanh, chàng thanh niên cười, đưa cho cô một chiếc hộp, "Phù tiểu thư, đây là bưu kiện của cô, mời cô ký nhận cho."

Phù Hiểu tròn mắt, nhận hàng xong, cô không khỏi khen ngợi: "Anh là nhân viên của công ty chuyển phát nào thế? Nhanh thật đấy!" Hồi trước, mỗi lần Dương Mật gửi đồ cho cô, có nhanh cũng phải ba ngày lận.

Chàng thanh niên cười ngốc, bảo: "Công ty chúng tôi là doanh nghiệp tư nhân ở Bắc Kinh, thường thì phí dịch vụ của công ty tôi cao hơn các công ty chuyển phát nhanh khác." Anh đọc làu làu câu trả lời mà cấp trên dặn anh nói ra. Anh nghĩ: chả biết trong hộp là cái thứ cơ mật gì mà có thể khiến đại Boss cử mình bay chuyến bay đêm đến đây, còn yêu cầu mình đóng giả nhân viên chuyển phát nhanh rồi đưa hòm đến ngôi nhà bình thường này.

"À... Vậy làm phiền anh rồi." Nếu thế thì có khi phí chuyển phát đắt bằng phí thuê thợ bẻ khóa bẻ 100 cái khóa cũng nên. Phù Hiểu có phần xấu hổ, may mà anh ta không biết trong hộp đựng cái gì, chứ không thì mất mặt quá.

"Không cần khách sáo vậy đâu, tôi đi đây. Chào cô, Phù tiểu thư."

Sau khi chàng thanh niên nọ đi khỏi, Phù Hiểu ngồi xuống sô pha, mở bưu kiện ra. Vừa mở ra là cô thấy chùm chìa khóa thân quen của mình liền, hai người họ rõ là hài mà, vì một chùm chìa khóa mà đình đám vậy đấy. Cô bật cười, cầm chùm chìa khóa lên lắc lắc thì phát hiện trên nhóc búp bê ở móc treo chìa khóa có quấn một sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc. Cô ngắm kỹ, đó là một chiếc dây chuyền đeo cổ mắt to bằng bạch kim, mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá được nạm đá xanh... Thứ này, không phải hàng thật đó chứ?

Cô tháo chiếc dây chuyền xuống, có lẽ là anh chàng lại bày trò, đeo quà tặng người ta lên nhóc búp bê cũng nên, ngố quá đi mất. Cô bật cười, định lấy điện thoại ra gọi, trêu anh chàng mấy câu thì chợt phát hiện trong bưu kiện vẫn còn sót đồ, thế nhưng lại là một chiếc thẻ tín dụng. Thẻ có màu đen, trông sang trọng mà vẫn nhã nhặn, cô đánh vần phiên âm tên chủ thẻ thì thấy trùng vần với tên cô[1], rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Khi cô còn đang do dự thì Đường Học Chính đã gọi đến: "Em nhận được đồ rồi hả?"

"Ừ..." Nhìn chăm chăm vào hai món đồ không phải của mình, sau thoáng do dự, Phù Hiểu hỏi, "Đường Học Chính, có phải anh lại đánh rơi cái gì rồi không?"

[1] Chữ in trên thẻ tín dụng ở Trung Quốc là chữ tiếng Anh, khi đó tên chủ thẻ sẽ được viết dưới dạng phiên âm bằng chữ Latinh và không có thanh. Tên Phù Hiểu tiếng Trung là: 符晓, phiên âm Latinh là Fú Xiǎo, phiên âm Latinh không thanh là Fu Xiao.

Crypto.com Exchange

Chương (1-82)