Truyện:Phù Hiểu, Em Là Của Anh! - Chương 19

Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
Trọn bộ 82 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vợ? "Ả là vợ mày?" Cơn tức của Lưu Minh Đức bùng nổ, cái khỉ gì vậy, kết hôn rồi còn đi xem mặt gã ư?

Đường Học Chính vươn tay lấy chiếc ly đế cao: "Nào, uống hết nó đi, rồi chúng ta về nhà."

"Ai lại uống nhiều thế, em uống một nửa, anh uống một nửa."

"Được."

Đám người không có việc gì làm trong quán bar ai cũng thấy khó hiểu: tên lùn kia muốn tranh giành phụ nữ với người đàn ông nọ ư?

Hành vi cúa hai người chọc giận Lưu Minh Đức, hoàn toàn là không xem gã ra gì mà, gã giận quá, ngược lại cười, "Hôm qua, vợ mày còn muốn ngủ với tao đó, phải chăng ả coi mày là cái gối thêu hoa?"

Đường Học Chính như thể kéo cô lại gần mà thầm thì: "Có nghe chưa, em nhớ phải phấn đấu theo hướng đó nhé."

Phù Hiểu cáu quá phát cho anh một cái.

Đường Học Chính đón đòn bằng lòng bàn tay: "Đánh mạnh thế làm gì, có đau không?" Anh xoa xuýt bàn tay bé nhỏ.

"Anh sến quá đấy." Phù Hiểu lườm anh.

"Anh nói thật mà em cũng không cho hử, Võ Tắc Thiên?"

"Anh còn dám nói hả!" Phù Hiểu vờ như sẽ đánh anh.

"Được, được, được, anh không nói nữa." Nắm bàn tay bé nhỏ của cô, Đường Học Chính thôi không ghẹo cô nữa.

Lưu Minh Đức đang định lao vào quần nhau với anh thì giọng của Dương Tư Lâm truyền đến từ ngay gần đó: "Lưu Minh Đức, anh ở đây làm gì?" Cô nàng vốn định nhân cơ hội đi trang điểm lại mà lẻn đến chỗ này, nào ngờ gã lại còn đến sớm hơn.

"Cô chạy đến đây làm gì hả?" Lưu Minh Đức lườm lại cô nàng.

"Ở đây có bạn của Phù Hiểu nên em đến chào hỏi, mọi người đều là bạn bè cả." Cô nàng nói với vẻ đến là chân thành, vừa xoay đầu lại đã nở nụ cười sáng lạn với Đường Học Chính, "Chào anh, em là Dương Tư Lâm, là người đại diện cho nhãn hiệu nước ép hoa quả Sảng Nhạc, cũng là bạn thân của Phù Hiểu hồi cấp ba."

Đường Học Chính thì như thể không nghe thấy mấy lời hai kẻ kia nói, thậm chí anh còn chả buồn ngẩng đầu dậy: "Chả có gì để chơi cả, về nhà ngủ thôi."

Với Đường Học Chính thì hai kẻ này chỉ như mấy tên hề nhảy nhót mua vui thôi, anh lo đáp lời chúng sẽ hạ thấp sự thanh cao của mình, vậy nên anh liền coi chúng như không khí.

Phù Hiểu cảm thấy vai người qua đường Giáp – một chàng công tử nhà giàu còn phù hợp với anh hơn là vai anh hùng cứu mỹ nhân. Cái gã này rõ là lơ tất cả mọi người mà.

"Hóa ra hai người quen nhau từ trước?" Dương Tư Lâm cũng ngạc nhiên lắm.

"Ờ, đúng vậy." Phù Hiểu trả lời cô nàng nhưng cũng không gì thêm, "Chúng tôi đi trước đây, hai người ở chơi vui vẻ nhé."

"Aizzz, sao lại về sớm thế?" Dương Tư Lâm vội khuyên ngăn, hai người họ về sớm vậy thì sao cô nàng có thể khiến anh chàng càng nhìn càng đẹp trai này phát hiện ra sự quyến rũ của cô nàng cơ chứ?

Lưu Minh Đức lôi cô nàng lại và cười lạnh với bóng lưng của hai người.

Phù Hiểu theo Đường Học Chính đi về phía cửa ra của bar, đám đông vây quanh họ tự động tách ra nhường đường. Hành động này của đám người khiến Phù Hiểu càng e thẹn hơn, sao tự dưng hai người lại giống VIP thế này. Anh chàng này quả là quá phô trương rồi.

Khi cô vừa nghĩ đến đó thì người đang ôm cô – Đường Học Chính chợt dừng lại.

"Sao vậy anh?" Từ trong lòng anh, cô ngẩng lên.

Đường Học Chính vuốt cằm, híp mắt lại nhìn đống ly đế cao được xếp thành hình Kim Tự Tháp trước mắt. Đây là tháp Champagne[1] mà chủ quán bar cố tình sai nhân viên đặt ở nơi bắt mắt nhất trong quán, để những vị khách lắm tiền khi chơi đến H (hight) sẽ đổ đầy rượu vào tháp ly và mời mọi người.

"Xém chút là quên mất chuyện quan trọng rồi." Anh nói với vẻ nghiêm túc.

"Cái gì?" Nhìn núi ly này thì có thể nhớ ra chuyện quan trọng gì cơ chứ?

"Quên ăn mừng." Đường Học Chính gật gù, vẫy nhân viên phục vụ: "Mang Champagne hảo hạng của các cậu ra đây, khui rượu, rồi đổ đầy chúng đi."

Ngay lập tức, nhân viên phục vụ hớn hở vâng dạ, nhưng khi sắp quay vào lấy rượu thì anh chàng chợt nhớ ra một vấn đề: "Tiên sinh, khoảng ba, bốn chai Champagne mới đổ đầy được chỗ ly này, Champagne xịn nhất quán chúng tôi có giá hơn năm ngàn tệ một chai..."

"Khui." Đường Học Chính vung tay lên.

Đắt thế ư? Phù Hiểu thở hắt ra, dò hỏi: "Có chuyện gì vui mà anh lại chi một khoản lớn để ăn mừng thế?" Mấy vạn tệ lận đó ông anh.

Anh còn lo là quá đơn sơ ý. Đường Học Chính cúi đầu ngắm cô, trong mắt anh nét cười như đầy ắp: "Đương nhiên là em rồi, vợ ngốc."

Phù Hiểu ngẩn người ra rồi tròn xoe mắt lên nhìn rồi lại ngẩn ra... anh ấy, ý của anh ấy là... Vì hai người họ thành đôi nên anh ấy vui, sau đó anh ấy bỏ một đống tiền đi đổ đầy rượu vào cái tháp Champagne nào đó để mời các vị khách trong quán bar ăn mừng ư? Cuối cùng cũng tổng kết xong vấn đề, gương mặt cô bỗng ửng hồng; "Anh... phô trương quá rồi đó?"

"Tin anh đi, hoàn toàn không phô trương đâu." Đường Học Chính nâng cằm cô lên và mi cô với vẻ vô cùng tự nhiên.

Quá là phô trương rồi đấy ạ! Phù Hiểu xấu hổ đến đỏ lựng cả hai tai, cô kéo anh định đi ra ngoài: "Tụi mình khiêm tốn chút nào anh."

Thì cũng vì khiêm tốn nên anh mới ăn mừng ở đây đó, Đường Học Chính ôm lấy cô, không chịu bước đi: "Vui một mình không bằng để mọi người vui cùng."

Cô sai rồi, quả thật cô đã sai rồi! Khi nãy anh ấy nào có rêu rao chứ, giờ anh ấy mới là rêu rao nè! Phù Hiểu đã gắng hết sức mà vẫn không di chuyển được anh nên đành theo anh.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang Champagne lạnh lên, Đường Học Chính vừa hô to một tiếng: "khui" là bốn chai Champagne được khui ra liền.

Trong quán bar bỗng dậy lên những tràng pháo tay nổ trời, tiếng huýt sáo, tiếng hú hét vang lên không ngừng, tất cả những âm thanh đó đều đến từ những vị khách trong quán bar đêm nay. Đùa gì chứ, tự dưng được uống miễn phí Champagne mấy ngàn tệ lận cơ mà?

Sắc mặt đám Lưu Mình Đức ngồi cách đó không xa thì càng lúc càng đen hơn.

"Tôi muốn mời tất cả những ai mừng cho tôi theo đuổi thành công Phù Hiểu nhà tôi mỗi người một ly, nếu tháp ly không đủ thì khui thêm rượu, tính vào hóa đơn của tôi!" Đường Học Chính cầm chiếc mic mà nhân viên phục vụ đưa lên và tuyên bố tin vui một cách ngắn gọn, dõng dạc.

Những tiếng hú hét một lần nữa vang lên, cả căn phòng như muốn nổ tung vì âm thanh.

Phù Hiểu càng e thẹn hơn, không dám ngẩng lên nhìn đám người.

"Vợ, em cũng nhấp một ngụm nhé." Dứt lời, cằm của cô được nâng lên và một đôi môi ướt, thấm đẫm hương thơm của rượu áp lên bờ môi mềm, đỏ thắm của cô.

Những tiếng cười đùa, tiếng huýt sáo và tiếng hú hét rộ lên, âm thanh lớn đến mức mọi người xém thủng màng nhĩ.

*****

Cuối cùng cô cũng biết cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm của một ngôi sao là thế nào rồi. Phù Hiểu quả thật là... không kiêu ngạo nổi. Đến tận khi hai người đã xuống đến bãi đậu xe dưới hầm mà cô vẫn thấy đầu óc quay mòng mòng: Rốt cuộc người mình chọn là người như thế nào vậy, trên đời này, liệu có bao nhiêu ngời đàn ông có thể làm những việc anh làm tối nay một cách thản nhiên như anh đây?

Tâm trạng Đường Học Chính thì đang rất tốt, anh đi trước, kéo tay cô. Dù có không ngoái đầu lại thì anh cũng biết vợ anh lại đang e thẹn. Anh không khỏi mỉm cười, năm ngón tay anh đan vào năm ngón tay cô, mười ngón tay của họ quấn chặt lấy nhau, cuối cùng cô cũng là của anh rồi.

Anh rút chìa khóa ra mở cửa xe, hôm nay anh đi chiếc xe mà anh mua để Phù Hiểu tập lái đến. Anh chưa kịp mở cửa xe cho cô thì một âm thanh phá hỏng bầu không khí yên bình nơi đây bỗng vang lên: "Ra mày đi cái xe rách này à?"

Đường Học Chính điềm nhiên ngẩng đầu lên, như thể anh đã biết từ trước là Lưu Minh Đức sẽ dẫn theo vài tên lâu la và cả lũ mặt sẽ đằng đằng sát khí đi về phía họ vậy.

"Hôm nay, Gia đang vui, không muốn để lại ấn tuợng về sự bạo lực với vợ Gia."Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Phù Hiểu hòng trấn an cô rồi anh đóng cửa xe lại cho cô khi cô đã vào trong.

"Thế nào? Sợ rồi hả? Muốn chạy phải không?" Lưu Minh Đức lao đến, đá thật mạnh vào chiếc xe, hôm nay y đã khiến gã trở thành trò cười trong mắt mọi người, giờ y còn muốn rời đi một cách dễ dàng như vậy ư?

"Hê hê, thật ra tao cũng không có ác ý gì đâu, chỉ muốn mời mày uống một cốc bia thôi." Thứ này vốn là chuẩn bị cho ca sĩ của quán bar để tạo nên một tiết mục thú vị. Một tên lâu la nghĩ đến cảnh Đường Học Chính trở thành thằng hề sắp xảy ra nên hớn hở lắm.

Bỏ thuốc vào đồ uống có cồn là cách làm hèn hạ nhất trong các cách làm hèn hạ, Đường Học Chính còn tuởng là thời nay đã hết người xài cái trò ba xu ấy cơ: "Chúng mày muốn làm gì?" Anh tựa vào cửa xe bên ghế phụ, hỏi với vẻ cực kỳ bình tĩnh. Nếu bọn chúng bỏ thuốc rồi để anh cùng Phù Hiểu ở với nhau thì không biết anh có nên thuận theo tự nhiên không nhỉ? Anh nghĩ một cách tà ác.

"Tao chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn cho mọi người đuợc thuởng thức sự quyến rũ của ông khách xộp là ngài đây thôi." Lưu Minh Đức rút chiếc còng tay mà nãy giờ gã giấu trong bụng ra, "Còng mày ở bãi đỗ xe, không biết mày đã hài lòng về số luợng người xem hay chưa?"

Đường Học Chính thất vọng quá, quả nhiên là chuyện tốt của anh không thể thành mà?

Phù Hiểu cũng loáng thoáng nghe được, cô không ngờ Lưu Minh Đức lại là người như vậy, hôm qua nhìn mặt gã còn rõ là thật thà, đúng là biết người, biết mặt nhưng không biết lòng mà. Cô hãi quá, may mà phát hiện sớm...

"Phù Hiểu, em không phải lo đâu, tôi sẽ để lại chút ít cho em, tôi còn phải đưa em lên giường của Cung ca nữa." Đã là bạn làm ăn với nhau thì nên thể hiện chút thành ý chứ nhỉ, chắc gã sẽ chụp cho cô ả mấy tấm ảnh mát mẻ gì đó, để về sau cô ả ngoan ngoãn làm người đàn bà của Cung ca.

Đường Học Chính từ tốn mỉm cười, hình như trước giờ vẫn chưa có ai là dám có ý đồ với người đàn bà của anh: "Mày tên gì?" Đáng lưu làm kỷ niệm.

"Sao nào, mày còn mơ mộng đến việc trả thù ư? Ông đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ: Lưu trong Lưu Bang, Minh trong thông minh, Đức trong đức cao vọng trọng, là Tổng giám đốc Công ty Bất động sản Quang Minh, đã nhớ kỹ chưa? Hả gối thêu hoa?"

Anh nhớ kỹ lắm rồi, đâu có nhiều thằng ngu tự giới thiệu lý lịch, chờ anh đến xử lý như gã này chứ.

"Lưu ca, biển xe..." Một tên lâu la nãy giờ vẫn im ỉm bỗng nhiên tròn mắt lên nhìn rồi vội ghé vào tai gã nói thầm.

Biển xe? Lưu Minh Đức lập tức cúi xuống nhìn, gã giật mình khi thấy biển xe đuợc mở đầu bởi những chữ lớn màu hồng và theo sau là dãy số may mắn. Không ai dám làm giả... loại biển xe chỉ dành cho các lãnh đạo này! Ai ngờ loại biển xe này bỗng nhiên lại xuất hiện trên một chiếc xe tầm thường cơ chứ!

Thấy gã biến sắc thì Đường Học Chính vặn vặn cổ, anh như một con báo đang vận sức chuẩn bị vồ mồi, thong thả tiến lên trước hai bước.

"Ê, mày..." Gã định hỏi thêm cho rõ nhưng đã không còn cơ hội nữa rồi, một bàn tay to bản bay đến và sau đó là tiếng vang do có một người ngã xuống đất.

Chỉ một chiêu là có thể nhìn ra chênh lệch thực lực giữa hai bên rồi, kinh nghiệm được tôi luyện do đánh nhau và kinh nghiệm được tôi luyện do những hoàn cảnh vào sinh ra tử trong quân đội đâu có cùng bản chất cơ chứ, đặc biệt với một người 'giấu tài' như Đường Học Chính thì bọn này chỉ lũ tép riu tự đưa mình đến mồm cá mập mà thôi, còn chẳng đủ anh nhét kẽ răng.

Và Đường Học Chính cầm lon bia tươi mà anh vừa cướp được rồi ngồi xổm xuống cạnh gã Lưu Minh Đức đang nằm rên i ỉ dưới đất, lon bia vẫn chưa sóng một giọt nào: "Gia không muốn phí nơ ron thần kinh, thôi thì xài cái chiêu thiếu sáng tạo này của mày vậy." Dứt lời, anh dùng một tay lôi gã đến trước chiếc Toyota[1] màu lông chuột, vừa hay là anh tìm đuợc mấy cái còng tay và chìa khóa trên người lũ lâu la, thế là cứ trước mỗi chiếc xe anh còng hai gã một vào nhau. Trong khi Lưu Minh Đức hãy còn ra sức chửi rủa một cách rất không biết điều thì anh đã thản nhiên tọng hết cả lon bia vào mồm gã.

"Ê! Có giỏi thì mày đừng có giở cái trò tiểu nhân này ra! Chúng tao là Ngân Lang hiệp đó, cẩn thận kẻo đám anh em của chúng tao dần chết mày!" Gã lâu la bị còng chung với Lưu Minh Đức cố gào lên ra vẻ có nghĩa khí.

"Mày cũng muốn uống?"

Câu nói rất điềm nhiên của anh khiến gã nọ ủ rũ và im ngay tức khắc.

"Mẹ nó chứ, mày..." Hiệu lực của thuốc mạnh thật đấy, Lưu Minh Đức có phản ứng ngay lập tức, gã ra sức giãy dụa nên chiếc Toyota cứ rung lên rầm rầm: "Thả tao ra! Thả tao ra ngay! Nếu không tao sẽ cho mày chết không có chỗ chôn!"

Đường Học Chính cười lạnh một tiếng, ném vỏ lon đi: "Ở đó mà huởng thụ nhé, Gia đi trước đây."

Anh quay vào trong xe, nãy giờ Phù Hiểu sợ mình quẩn chân anh nên không có xuống, cô hỏi: "Sẽ không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì chứ anh?" Cô là người theo chủ nghĩa hòa bình chứ không phải chủ nghĩa bác ái, cô cũng sẽ không lãng phí lòng tốt của mình cho những kẻ ác độc.

"Yên tâm đi, gã không chết được đâu." Lại để cô thấy khía cạnh bạo lực trong anh rồi, Đường Học Chính khởi động xe, vừa lắc đầu vừa lái xe rời bãi đỗ một cách gọn ghẽ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-82)