Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 038

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 038
Bình vương quải soái
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


" Vi Ương Cung đã dọn dẹp xong chưa?". Thời điểm đi ngang qua Vi Ương Cung, Vân Lâm đột nhiên dừng bước, ngày trước, hắn đi qua Vi Ương Cung, thường thường đều nghe thấy trong đó có tiếng cười, nhưng từ khi Ôn Nhã chuyển qua Quá Hoa Điện, hình như toàn bộ Vi Ương Cung đều trở nên lạnh lẽo vắng vẻ, mỗi lần hắn đi ngang qua đây, đều muốn nghé tai lắng nghe một chút, rốt cuộc cũng không nghe được tiếng cười sảng sảng hồn nhiên kia.

" Hồi bẩm hoàng thượng, Vi Ương Cung mỗi ngày đều có dọn dẹp, nhưng khi Hoàng hậu nương nương đi đều không có mang bất cứ thứ gì cả, cho nên mọi thứ vẫn như cũ." Lý Đức Hải cung kính trả lời, xem ra hoàng thượng trong lòng vẫn còn nghĩ đến Hoàng hậu nương nương.

Qua một hồi, Vân Lâm đi đến Quá Hoa điện, trùng hợp Nguyệt Hồng đã đi ra ngoài, nên trong phòng chỉ còn sót lại Ôn Nhã cùng Vân Lâm. Ôn Nhã nằm nghiêng ở trên giường, hai mắt khép hờ, cũng không có làm lễ với Vân Lâm, nàng coi như hắn không tồn tại.

" Vi Ương cung, mọi thứ cũng không có thay đổi, chờ Nguyệt Hồng trở về, các ngươi chuẩn bị xong mọi thứ, liền trở lại Vi Ương Cung đi ". Qua một lúc lâu, Vân Lâm thấy Ôn Nhã như sắp ngủ, nên lúc này mới lúng túng đánh vỡ không khí nói.

" Phụ thân ta đã có tuổi, hoàng thượng nhẫn tâm để hắn đi chịu chết sao? Lẽ nào, triều đình trên dưới, không có một ai có thể đảm nhiệm sao?". Ôn Nhã vẫn chưa có mở mắt, đã đáp ứng thái hậu là cùng hắn chung sống hòa bình, nàng sợ, khi nàng mở mắt rồi, nhìn thấy hắn, cơn tức giận của nàng sẽ bùng nổ. Hoàng thượng muốn nàng quay về Vi Ương Cung, người thông minh như nàng, làm sao mà không biết được dụng ý của hắn là gì?

" Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, Bình vương gia chính là Thừa Thắng tướng quân của Vân Đình vương triều, có Bình vương gia tọa trấn, các tướng sĩ cũng sẽ tăng thêm nhuệ khí. Huống hồ, Bình vương gia chỉ cần lưu ở trong doanh trại, làm chỉ huy là tốt rồi, không cần phải ra tiền tuyến." Vân Lâm nhẹ giọng nói, Vân Đình vương triều đã rất lâu không có cùng đại mạc giao chiên, dân đại mạc dũng mãnh, mỗi người ai cũng là thiện chiến, mà Vân Đình vương triều lại hướng đến trọng văn khinh võ, nên nếu nói giao chiến, quả thật Vân đình vương triều.. khó nói có thể đánh bại đại mạc.

" Chỉ cần lưu trong doanh trại? Nếu ở trong doanh trại an toàn, vậy các vị đại tướng sao lại có thể chết!". Ôn Nhã mới không tin lời hắn nói, từ xưa tới nay, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giết chủ soái trong doanh trại, liền có thể khiến tinh thẩn của đối phương giảm nhiều, giống như là rắn mất đầu vậy.

" Ta sẽ phái ám vệ đi theo bảo vệ Bình vương gia ". Vân Lâm nói, vì an toàn của Bình vương gia, hắn sẽ phái ám vệ đắc lực nhất đi bảo vệ Bình vương gia.

" Ta sẽ bồi phụ thân ta đi." Ôn Nhã thản nhiên nói, mặc kệ như thế nào, nàng thực sự là không yên lòng, nếu Bình vương gia có chuyện gì bất trắc, mẫu thân phải làm sao bây giờ? Người của bình vương phủ phải làm sao?

" Không được, nữ tử không được tòng quân, người vi phạm, giết chết không cần luận tội." Vân Lâm không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp từ chối Ôn Nhã.

" Vậy xin mời hoàng thượng trở về, Quá hoa điện tuy rằng không giống như Vi Ương Cung tráng lệ, nhưng so ra vẫn còn thoải mái hơn nhiều, thiếp nhất định sẽ không rời khỏi, vẫn là ở Quá Hoa điện thôi ". Ôn Nhã lần thứ hai từ chối Vân Lâm, nếu như ngay từ lúc đầu nghe lời sư phụ, cố gắng ở trong núi, như vậy hiện tại liền sẽ gặp được người, gặp được nhiều việc khác, phỏng chừng mọi chuyện sẽ không phát sinh cho đến bây giờ.

" Ôn Nhã, hiện tại quốc nạn phủ đầu, coi như, ngươi không muốn chuyển về Vi Ương Cung, Bình vương gia cũng sẽ chờ lệnh đi tới đại mạc, trẫm chỉ là không muốn để cho Bình vương gia, ra đi mà tâm còn mong nhớ. Ngươi, nếu thật trong lòng là lo lắng cho người, liền chuyển về Vi Ương Cung đi." Vân Lâm khuyên nhủ, hắn biết Binh vương gia không phải la loại không để ý lợi ích quốc gia, hiện tại Bình vương gia không đích thân ra mặt là vì vẫn còn lo lắng cho Ôn Nhã và Bình vương phủ sẽ không có người chiếu khán, nhưng nếu Ôn Nhã vẫn còn là hoàng hậu, vậy Bình vương gia cũng sẽ yên tâm một chút mà lãnh binh đi đến đại mạc.

" Ta, thật sự không thể cùng đi chung với phụ thân sao? ". Ôn Nhã hỏi lần nữa, mở mắt ra, từ trên giường đứng dậy, thẳng tắp nhìn Vân Lâm. Lời nói của Vân Lâm, nàng đều hiểu nhưng chỉ là trong lòng luôn có một chút không được thoải mái tiêu thụ.

" Không thể, Sau khi Bình vương gia rời khỏi Vân Thành, Bình vương phủ liền phải cần có ngươi thay phụ thân chăm sóc. Hơn nữa, nếu ngươi đi theo, khả năng có thể sẽ làm cho Bình vương gia phân tâm ". Vân Lâm kiên trì giải thích sự việc mà nàng muốn làm là hại hay là lợi, chỉ vi vọng nàng có thể hiểu rõ.

" Ta có thể không đi, nhưng ta muốn có một người thay ta đi bảo vệ phụ thân, cũng chỉ có người đó mới có thể bảo vệ tốt cho Bình vương gia ". Ôn Nhã suy nghĩ một chút rồi nói, cũng chỉ như thế nhìn Vân Lâm, nếu Vân Lâm không đáp ứng, nàng sẽ liều mạng cùng Vân Lâm quậy tưng bừng một trận cũng nhất định phải đi đến đại mạc cùng Bình vương phủ.

" Là người nào? Vân Lâm thỏa hiệp.

" Mặc Khanh, ta chỉ biết hắn, hơn nữa ta cũng chỉ tin tưởng một mình hắn." Ôn Nhã nói, nói thế nào đi nữa Mặc Khanh cũng là kim bài sát thủ, nếu chỉ bảo vệ Bình vương gia, thì thừa sức hắn. Tuy rằng để Mặc Khanh ra chiến trường, Ôn Nhã có chút không nỡ, nhưng nàng chỉ có thể tin tưởng Mặc Khanh nhất định mang Bình vương gia và hắn bình an trở về.

" Được, ta đáp ứng ngươi ". Vân Lâm gật đầu, lúc Ôn Nhã nói chỉ tin tưởng Mặc Khanh, không biết tại sao, trong lòng hắn có chút bất mãn, lẽ nào hắn như vậy nàng không thể tin sao?

Vân Lâm đáp ưng rồi, Ôn Nhã lại nhắm mắt nằm xuống, nói chuyện với hắn như vậy thực sự là hao tổn thần khí a.

" Vậy các ngươi khi nào thì quay về Vi Ương Cung?" Thấy Ôn Nhã vừa nằm xuống, Vân Lâm không nhịn được hỏi, sự tình càng sớm giải quyết càng tốt, không thể kéo dài thêm nữa.

" Chờ Nguyệt Hồng quay trở lại rồi hẵng nói ". Ôn Nhã nhắm mắt trả lời, cũng không muốn phản ứng lại Vân Lâm. Nhìn dáng vẻ Ôn Nhã nhắm mắt dưỡng thần, Vân Lâm đột nhiêu nhớ lại trước đây không lâu cùng Ôn nhã chung giường, tim lại có cảm giác đập mạnh.

" Lý Đức Hải, cho người đến đây giúp Hoàng hậu thu dọn đồ đạc, trẫm tự mình tiếp Hoàng hậu nương nương hồi cung ". Sự tình đã giao kèo xong, Vân Lâm liền dặn dò Lý Đức Hải thu dọn đồ đạc.

" Quá Hoa điện này, quang cảnh thanh u, bổn cung thật sự rất yêu thích, phiền Lý công công thường xuyên cho người đến đây dọn dẹp một chút, đừng để hoang phế, nói không chừng, ngày nào đó, Bổn cung có thể lại quay về chỗ này mà ở ". Ôn Nhã gọi Lý Đức Hải qua nói, tuy Quá Hoa Điện được gọi là lãnh cung, nhưng chỉ ở có mấy ngày, nàng lại cảm giác nơi đây thanh nhàn hơn nhiều so với Vi Ương Cung a.

" Nương nương thật biết nói đùa, lãnh cung thanh u, làm sao so bì được với Vi Ương Cung, nếu nương yêu thích, nô tài liền phái mấy người, ngày ngày đến đây quét dọn". Lý Đức Hải cười cười.

Quả nhiên, sau khi Ôn Nhã rời khỏi Quá Hoa điện, ngày thứ hai Bình vương gia đã nhận mệnh đi tới đại mạc.

" Mặc Khanh, ngươi nhất định phải bảo vệ phụ thân ta thật tốt, các ngươi nhất định phải trở về bình an, đây cũng chính là điều kiện thứ ba của ta! ". Trước khi đi, Ôn Nhã nói với Mặc Khanh.

" Ta biết, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ cùng Bình vương gia bình an trở về ". Mặc Khanh hướng Ôn Nhã gật đầu, nhưng tay lại đem ra Ngọc Bội mà hắn cất giữ trong người đưa cho Ôn Nhã, Ôn Nhã luống cuống, không biết nên nhận hay la không.

" Ngọc bội này, ngươi cầm lấy, những người kia có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi, có ngọc bội này, không chừng, bọn họ nhìn thấy, sẽ nghĩ đến ta từng là huynh đệ của bọn họ mà thả ngươi một lần ". Mặc Khanh kéo tay Ôn Nhã qua, trịnh trọng đem ngọc bội đặt vào trong lòng bàn tay nàng.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Ôn Nhã, nàng lúc nào cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, ngọc bội này tuy rằng không phải là vật đáng tiền gì, , nhưng đây cũng chính là tín vật huynh đệ bấy lâu nay, hi vọng đại ca nhìn thấy ngọc bội trên người nàng, mà niệm tình huynh đệ bấy lâu bỏ qua cho Ôn Nhã, không đem nàng giao cho chủ nhân.

" Mặc Khanh, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giữ gìn khối ngọc bội này, cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình." Ôn Nhã đem ngọc bội thu nhân, cẩn trọng nói.

" Tiểu Nhã, ngươi là hài tử thông minh, cái khác ta không tiện nói nhiều, chỉ có một câu, chăm sóc tốt cho bản thân, bảo vệ tốt cho mẫu thân ngươi, còn có những người trong Bình vương phủ, ta hi vọng đến lúc ta khải hoàn trở về, các ngươi đều có thể tới đón ta ". Bình vương gia từ ái nhìn Ôn Nhã nói.

" Cha, người yên tâm, cả nhà chúng ta nhất định sẽ trở người khải hoàn trở về ". Ôn Nhã nói.

Bình vương gia thõa mãn gật đầu, ngắm nhìn bốn phía, nhìn từng dòng người, nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy người mà hắn muốn gặp nhất.

" Cha, tuy mẫu thân có chút lạnh nhạt, nhưng nương vẫn là rất lo lắng cho người, nương mấy ngày nay sắc mặt đều đã có chút không tốt, dáng vẻ dường như không ngủ đủ giấc, thiết nghĩ nương là vì lo lắng cho sự an nguy của cha, nương không đến tiễn cha là bởi vì nương không thích cảnh ly biệt, tin tưởng hài nhi, chờ cha khải hoàn trở về, hài nhi nhất định cùng nương ra khỏi thành nghênh tiếp." Ôn Nhã cam kết, nàng không biết chuyện của cha và nương ngày trước như thế nào, nhưng nàng biết cha rất yêu nương, có thể nhìn bọn họ hạnh phúc cùng nhau, là tâm nguyện lớn nhất của nàng a.

" Được, có câu nói này của con, cha liền yên tâm." Bình vương gia cao hứng nói.

" Giờ lành đã đến, xuất phát! ". Theo âm thanh của Bình vương gia, đai quân bắt đầu khởi hành, phía trước mênh mông, không ai biết phía trước của bọn họ là sinh hay là chết.

Bên trong Bình vương phủ tất cả như bình thường. Bình vương phi cũng như ngày thường ở bên trong Phật đường niệm phật.

" Vương phi, người thật sự không đi đưa vương gia lên đường sao?". Tưởng nhớ đến vương gia, Đan Thanh không nhịn được hỏi.

" ta đến tiễn hắn thì sao, hắn chung quy là đã muốn rời đi." Vương Phi cúi đầu, không nhanh không chậm hồi đáp.

" Nhưng.. lẽ nào vương phi không có chút gì lo lắng cho vương gia sao? " Đan Thanh vội nói to, Bình vương gia là trụ cột, Bình vương gia rời đi, bỏ lại Bình vương phủ từ trên xuống dưới mấy trăm người, người làm hạ nhân như Đan Thanh cũng rất là lo lắng cho an toàn của Bình vương gia nhưng nhìn qua dáng vẻ của Bình vương phi thì lại không có chút lo lắng nào.

" Ta xác thực là không có vì hắn mà lo lắng." Vương phi bình tĩnh ngẩng đầu lên, cung kính hướng tượng thần lạy tam bái, Đan Thanh lúc này mới đem vương phi nâng dậy.

"Ta không có lo lắng hắn, là bởi vì ta tin tưởng hắn nhất định sẽ không sao, hắn nhất định sẽ sống sót bìn an trở về gặp ta ". Vương phi bình tĩnh nói, âm thanh cực kì kiên định, làm cho Đan Thanh vô cùng ngạc nhiên.

Ở trong Bình vương phủ, ai mà không biết vương phi ở bên ngoài đối với vương gia như là băng lạnh, vương phi luôn luôn làm bạn vơi thanh đăng cổ Phật, cơ hội gặp mặt nhau vô cùng ít ỏi, nếu người không biết Bình vương gia rất sủng ái Bình vương phi, thì có thể nghĩ là vương gia thật sự đối đãi tệ bạc với Vương phi. Có điều Đan Thanh ngạc nhiên là ở chỗ, từ xưa đến giờ nàng nhìn thấy Vương phi lúc nào cũng lạnh nhạt với vương gia, nhưng thời phút này vương phi lại tràn đầy tự tin nói rõ ràng như thế, thực sự khiến người ta không thể hiểu nỗi.

" Ta hiện tại chỉ muốn ở trước mặt Quan thế Âm Bồ Tát mà cầu phúc cho hắn, cầu cho hắn được bình an trở về ". Bình vương phi tiếp tục nói, bây giờ thì Đan Thanh đã hiểu rõ, vương phi không phải là không lo lắng cho vương gia, mà là Vương Phi đối với vương gia luôn có lòng tin, tin rằng vương gia nhất định sẽ trở về gặp vương phi, phần tình cảm này, bất luận về phía ai, cũng đều là chân thành.

Đan Thanh vui vẻ cùng Bình vương phi quỳ xuống, nàng có linh cảm, chờ đến lúc Bình vương gia trở về, Bình vương phủ có thể sẽ càng tốt hơn nhiều.

Sau khi Bình vương gia ly khai, Vân Lâm đúng là đã cho nàng một đặc quyền, đáp ứng nàng thường xuyên xuất cung đến thăm viếng Bình vương phi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )