Lôi vương trọng thương
← Ch.036 | Ch.038 → |
" Nương nương, vừa nãy thật giống có ai đó đi tới ". Nguyệt Hồng mắt sắc nhìn thấy góc áo của Lý Đức Hải rời đi, nhưng là không biết chính xác là người nào đã đi tới.
" Quản nhiều như vậy làm gì, nếu là khách nhân, hắn sẽ đi vào, nếu là chỉ đi ngang qua, liền sẽ rời đi." Ôn Nhã thản nhiên nói, ở trong hoàng cung này, điều tối thiểu nhất chính là đừng mơ tưởng bất cứ điều gì.
" Là.. là.. là... vẫn là nương nương nói có lý." Nguyệt Hồng khẽ cười nói.
" Gần đây bên ngoài có tin tức gì không? Cha cùng nương của ta, không biết bọn họ có khỏe không?" Ôn Nhã đu đưa dây nhè nhẹ hỏi.
" Nô tỳ nghe được một tin vô cùng xấu, nhưng không biết có phải là thật hay không?." Nguyệt Hồng khổ sở nói, dù sao tin tức này nàng cũng chưa thể xác định, giờ nói ra sợ là chỉ làm cho Hoàng hậu nương nương lo lắng mà thôi.
" Là tin tức gì? Ngươi không cần gạt ta ". Ôn Nhã nói.
" Nô tỳ hôm nay có đi ngự thiện phòng lấy thức ăn, thì nghe được các vị thái giám trong ngự thiện phòng nói, đại mạc muốn đối phó với Vân Đình vương triều, tung tích về Lôi vương thì còn chưa biết, hoàng thượng tựa hồ có ý định để Bình vương gia thống soái lĩnh binh, nhưng bên phía Bình vương gia chưa có đáp ứng." Nguyệt Hồng đem sự tình một lần kể hết cho Ôn Nhã nghe.
" Đại mạc." Vừa nhắc tới đại mạc, Ôn Nhã trong lòng có một loại cảm giác nói không ra lời, cẩn thận hồi tưởng lại những người nàng đã từng gặp, trải qua nhiều việc, Ôn Nhã xác định là chưa từng quen biết qua người nào ở đại mạc, nhưng nhiều lần người đại mạc lại xuất hiện muốn đem nàng mang đi, Ôn nhã cảm thấy việc đại mạc làm loạn lần này, chẳng lẽ cùng nàng có quan hệ.
" Nương nương, người làm sao vậy? Người tuyệt đối đừng lo lắng, chỉ cần Bình vương gia không đáp ứng, hoàng thượng cũng sẽ không thể miễn cưỡng Bình vương gia." Nguyệt Hồng thấy Ôn Nhã sắc mặt có biến, còn tưởng rằng nàng lo lắng cho an nguy của Bình vương gia.
" Không có chuyện gì, khả năng là ta nghĩ quá nhiều rồi." Ôn Nhã lắc đầu cười cười, chỉ hi vọng là mình nghĩ nhiều, nếu việc này thật cùng nàng có quan hệ, e rằng nàng vạn chết cũng khó giảm xóa được tội lỗi. Nhưng đến cùng là ai muốn tìm nàng? Lại không làm nàng thương tổn. Ôn Nhã mơ hồ cảm thấy nàng và người này nhất định đã từng gặp qua, hay là ngườ này nàng đã từng quen, chỉ là trong lúc nhất thời nàng không nhớ ra được.
" Nương nương người cứ an tâm, Bình vương gia tuyệt đối đối với hoàng thượng rất trung thành, hơn nữa xem lại công lao nhiều năm qua của Bình vương gia, hoàng thượng cũng sẽ không làm khó vương gia a." Nguyệt Hồng nhẹ nhàng nắm bả vai của Ôn Nhã, xoa xoa nhè nhẹ muốn cho tâm tình của nàng bình tĩnh trở lại, nếu như thật sự hoàng thượng cử Bình vương gia đến đại mạc đánh trận, nàng cũng sẽ không nhìn hoàng thượng, hoàng thượng lại ngang nhiên đối xử với Hoàng hậu nương nương như thế, để Bình vương gia thống lĩnh binh, đấu tranh sinh tử, như vậy sao có thể a.
" Ùhm, hi vọng là thế, Nguyệt Hồng, ngươi thời khắc nào cũng chú ý tình huống bên ngoài cho ta, có tin tức gì mới lập tức bẩm báo ngay." Ôn Nhã lạnh nhạt nói. Đối với lạoi chuyện này nàng không thể không để ý tới, trong thời gian ngắn nhất nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp hữu hiệu nhất, ít nhất phải bảo đảm được cho những người mà nàng quan tâm đều bình an vô sự.
" Hoàng thượng! Thuộc hạ chờ người đã lâu, Lôi vương điện hạ đã tìm thấy rồi!" Vân Lâm mới vừa hồi cung, ám vệ liền đến bẩm báo, được ám vệ dẫn đi, Vân Lâm vội vàng chạy tới Ngự Thư phòng.
" Hoàng thượng, xin đợi một chút! ". Khi Vân Lâm muốn mở cửa Ngự thư phòng ra, thì ám vệ đột nhiên ngăn cản.
"Đã xảy ra chuyện gì? " Vân Lâm khó chịu hỏi, ám vệ lại vào lúc này cản trở hắn?
" Hoàng thượng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, Lôi vương, tình huống hiện tại rất không ổn." Ám vệ nghiêm trọng nói, lúc này mới mở cửa ngự thư phòng ra.
Vân Lâm lúc đầu cũng chưa hiểu rõ ý tứ của ám vệ, nhưng sau khi bước vào phòng trong, nhìn thấy thân thể trên người Lôi vương đều là máu me vương ngã khắc ghế ngồi, Vân Lâm giờ mới hiểu được lý do.
" Vân Lôi, ngươi như vậy.. chuyện là sao? " Vân Lâm thân thủ đỡ Vân Lôi, thăm dò hơi thở, tốt rồi hắn vẫn còn thở.
" Chuyện gì đã xảy ra với Lôi vương, tại sao hắn lại biến thành hình dáng này chứ!". Vân Lâm cả giận nói, nếu người đại mạc hay tin Lôi vương bách chiến bách thắng bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, vậy đại mạc sẽ càng thêm hung hăng, không còn ai có thể khiến cho người đại mạc kinh sợ như trước.
" Thời điểm thuộc hạ phát hiện ra Lôi vương thì người đã hôn mê bất tỉnh. Lôi vương bị một đám hắc y nhân truy sát, thuộc hạ phải liều mạng mới có thể bảo toàn mệnh Lôi vương mang về Vân Đình vương triều. Thương thế của Lôi vương vô cùng nghiêm trọng, thuộc hạ đã tìm đến đại phu tốt nhất để trị liệu cho Lôi vương, đại phu nói, thời gian để Lôi vương hồi phục thương thế ít nhất cũng phải một hoặc hai tháng." Ám vệ trần thuật lại lời nói của đại phu, nếu họ phát hiện không kịp lúc, e rằng Lôi vương đã sớm tử.
" Khốn khiếp!Rốt cuộc là ai đã làm! ". Vân Lâm tức giận đập mạnh một cái trên bàn, chấn động quá mạnh khiến chiếc bàn nát tan, nếu chờ đến thương thể của Lôi vương bình phục, Vân Đình vương triều đã bị đại mạc đánh cho tan nát rồi.
" Lôi vương đi tới biên cảnh đại mạc lại bị truy sát, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Người đâu, phái người đi thăm dò! Nhất định phải tra được là ai đã làm ra chuyện này! ". Vân Lâm cả giận nói. Lôi vương lại đột nhiên chủ ý đi tới đại mạc, trọng thương trở về, chắc chắn có ẩn tình.
" Hoàng thượng, thuộc hạ biết được một tin tức, nhưng không biết là có xác thực hay không." Ám vệ quỳ một chân xuống hành lễ, cái tin tức mà hắn nhận được, nhất định phải đi xác minh là có thật hay không, tin tức chuẩn xác hắn mới dám bẩm báo với Hoàng thượng.
" Là tin tức gì, ngươi trước tiên cứ nói cho ta nghe."
" Thuộc hạ nghe nói, Đại mạc Vương bây giờ kì thực chỉ là một con rối, chân chính tao túng chính sự lại là một người khác. Thuộc hạ đã phái người đi điều tra, nhưng bên trong Đại Mạc Vương phòng thủ nghiêm mật, căn bản không có cách nào tiếp cận được." Ám vệ nói.
" Người khác thao túng chính sự? Chuyện xảy ra khi nào! tại sao không sớm chút bẩm báo! ". Vân Lâm một cước đá văng ám vệ ngã nhào, tin tức trong yếu như vậy, hắn lại cư nhiên để đến bây giờ mới nói.
" Thuộc hạ đáng chết, tin tức này mấy tháng đã có rồi, nhưng thuộc hạ muốn chờ xem tin tức này là thật hay giả, cho nên mới không bẩm báo sớm cho hoàng thượng." Ám vệ từ từ ngồi dậy, kinh hoảng nói, lúc này mới phát hiện sai lầm của hắn mới dẫn đến nguy cơ ngày hôm nay, coi như hắn có ngũ mã phân thây, cũng không thể nào bồi đắp được tội lội của hắn.
" Tạm thời, cứ để Lôi vương dưỡng thương ở trong cung, tin tức Lôi vương bị trong thương không được phép tiết lộ nửa điểm, bằng không giết chết không cần luận tội!". Vân Lâm cả giận nói.
" Vậy biên cảnh chiên sự nên làm thế nào bây giờ? Trong quân một ngày không thể không có tướng, hoàng thượng, người có muốn bắt đầu nghĩ đến dùng Bình vương gia đứng binh hay không?". Lý Đức Hải cẩn trọng hỏi, hắn càng ngày càng không đoán ra được tâm tư của hoàng thượng a.
Đặc biệt là đây nhất, từ khi Hoàng hậu nương nương tiến cung, hoàng thượng cũng đã rất ít vì Mai Phi mà cảm thấy đau buồn, ngẫm lại cũng thật là, mỗi lần hoàng thượng đều bị hoàng hậu chọc đến nổi trận lôi đình, làm sao mà còn có tâm tư suy nghĩ những cái khác. Mặc dù là vậy nhưng hoàng thượng tựa hồ đối với hoàng hậu nương nương cũng đã để tâm hơn trước rất nhiều, tuy rằng hiện tại hoàng hậu bị đánh vào lãnh cung, nhưng hoàng thượng cũng đã không tự chủ mà đi tìm Hoàng hậu nương nương rồi, so với trước có lẽ hoàng thượng sẽ đến chỗ Mai phi rồi a.
Hoàng thượng tuy rằng dấu kính việc Lôi vương bị thương, nhưng Mai Phi vẫn nhận được tin từ thuộc hạ của Lôi vương, nhận được tin hắn đang bị trọng thương, lòng Mai Phi như lửa thiêu đốt, không kịp nghĩ nhiều liền mang theo Văn Tụy chạy tới Ngự Thư phòng.
" Hoàng thượng đang ở Ngự Thư phòng sao? Bổn cung muốn gặp hoàng thượng ". Vừa tới trước cửa Ngự thư phòng, Mai Phi liền vội nói to.
" Nương nương, hoàng thượng đã căn dặn, bất luận là người nào cũng không được tiến vào trong Ngự Thư Phòng." Thị vệ canh giữ trước cửa đem thân thủ ngăn lại Mai Phi.
" Ngay cả Bổn cung cũng liền không thể sao? Ngươi mau đi bẩm báo hoàng thượng, bổn cung nói muốn gặp hắn, hoàng thượng nhất định sẽ cho bổn cung đi vào." Mai Phi sốt ruột lo lắng nói.
" Hoàng thượng, là Mai Phi nương nương đến ". Nghe được âm thanh, Lý Đức Hải liền hướng Vân Lâm bẩm báo.
" Nàng tại sao lại đến vào lúc này?" Vân Lâm cau mày, con mắt nhìn về phía Vân Lôi đang hôn mê nằm ở bên trong, thực sự hắn không thể không nghi ngờ, Mai Phi đã biết tin tức của Vân Lôi, cho nên mới vội vội vàng vàng mà chạy tới như thế.
" Hoàng thượng, để lão nô đi khuyên giải Mai Phi nương nương rời khỏi đây." Lý Đức Hải nói, liền muốn bước chân đi ra ngoài.
"Chờ đã, " Vân Lâm hai mắt híp lại, " Để cho nàng vào đi ". Nếu để nàng lo lắng bất an, chi bằng cho nàng liếc nhìn Vân Lôi một lần, bất luận làm như thế nào, hắn cũng đều không muốn nhìn thấy nàng khổ sở, chỉ là trong lòng cứ như bị những cây kim đâm đến đau nhói tột đỉnh.
" Hoàng thượng, người đang bận phải xử lý cơ mật quốc gia hay sao, nên mới không muốn cho bất luận người nào tiến vào Ngự Thư phòng?". Mai Phi nhẹ nhàng nở nụ cười hỏi, nhưng ánh mắt thì là đang dò xét khắp nơi, mãi đến khi nhìn thấy tận mắt Lôi vương đang nằm bất tỉnh trên giường mới dừng lại.
" Cũng không có việc gì, Lôi vương hắn đã bị thương. Không biết, hôm ai ái phi vì sao lại có hứng thú đến Ngự Thư phòng của ta? Vân Lâm cười khẽ, đem Mai Phi ôm chặt đến bên cạnh mình ngồi xuống, đối diện với Vân Lôi đang nằm.
" Hoàng thượng, người đã rất lâu không có đến thăm thiếp, thiếp thật sự rất nhớ hoàng thượng ". Mai Phi cười nói, ánh mắt lại không dám nhìn Lôi vương đang nằm đối diện trước mắt mình.
" Trẫm cũng rất nhớ thương ái phi, nhưng gần đây chuyện triều đình quá nhiều, nay Lôi vương lại đang bị trọng thương, trẫm bận bịu đến sứt đầu mẻ trán rồi ". Vân Lâm ôm Mai Phi, thở dài nói, anh mắt vẫn là đang quan sát thần sắc của Mai Phi.
" Lôi vương, hắn không sao chứ." Quả nhiên sắc mặt Mai Phi đã có chút không được tự nhiên hỏi.
" Đại Phu nói, Lôi vương thương thế nghiêm trọng, ít nhất phải mất thời gian một hai tháng mới có thể khôi phục lại như cũ ". Vân Lâm song quyền nắm chặt, nghĩ nghĩ Mai Phi xem ra đối với Lôi vương vẫn là không có tư tâm gì.
" Tại sao lại như vậy? Lôi vương sao lại để bị thương nặng đến như vậy? " Mai Phi tóm chặt lấy cánh tay của Vân Lâm, trong mắt ngập tràn lo lắng.
" Ái phi, sao nàng lại sốt sắng như vậy? Tuy rằng Lôi vương bị thương nặng, nhưng cũng không đến nỗi sẽ chết, còn hung thủ là ai, trẫm nhất định phái người truy ra." Vân Lâm nhìn Mai phi cố ý hỏi.
" Thiếp, thiếp chẳng qua cũng chỉ là lo lắng, nghe nói đại mạc đã nổi loạn, nếu như trong lúc này Lôi vương gặp chuyện, vậy đối với Vân Đình vương triều rất là bất lợi, cho nên thiếp mới có hành động luống cuống vừa rồi a." Mai Phi cuống quít che giấu nói, tuy dùng câu từ nói rất hay nhưng ánh mắt của nàng cũng đã bán đứng nàng rồi.
" Ái phi, nàng quả thật thâm minh đại nghĩa, tâm mang lòng dân, trẫm thật sự vui mừng. Ái phi yên tâm, cho dù không có Lôi vương ở đây, đại mạc cũng không dám làm gì Vân Đình vương triều ta ". Vân Lâm âm thanh tàn nhẫn, trong đó có sự tức giận, cũng không biết là ánh mắt đã hướng về ai kia mà nói.
Mai Phi ngoan ngoãn gật đầu, hơi cúi đầu xuống, chỉ dùng dư quang của khóe mắt đánh giá Lôi vương đang hôn mê, Vân Lâm nhìn thấy được, buông Mai Phi ra khỏi người.
" Trẫm vẫn còn việc chưa xử lý, ai phi, nếu không có việc gì, liền ở Ngự Thư phòng chờ trẫm, trẫm đi một lát sẽ trở lại." Hít sâu một hơi, Vân Lâm từng chữ từng câu nói.
" Hoàng thượng yên tâm đi đi, thiếp sẽ ở đây chờ hoàng thượng về." Mai Phi không có suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đáp ứng rồi.
Vân Lâm mang theo Lý Đức Hải ra khỏi Ngự Thư Phòng, trong Ngự Thư Phòng cũng chỉ còn sót lại Mai Phi và Lôi vương, đơn độc ở cùng nhau.
" Theo dõi bọn họ, Mai Phi nói gì, làm gì đều nhất nhất bẩm báo lại cho ta!." Trước khi rời đi, Vân Lâm đối với ám vệ phía sau nói. Nhiều năm như vậy, cho dù biết rõ trong lòng Mai Phi có Lôi vương. Vân Lâm cũng giả vờ như không biết, hắn nghĩ chỉ cần hắn đối tốt với nàng, một ngày nào đó, nàng sẽ phát hiện ra, mà quên đi Lôi vương. Nhưng đã mấy năm, Mai Phi vẫn là thờ ơ, không chút động lòng, Vân Lâm rốt cục cũng không thể ngồi xem nữa rồi.
← Ch. 036 | Ch. 038 → |