Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 039

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 039
Ở chung hòa thuận
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


" Thật quá đáng! Trẫm đến cùng là có điểm nào không tốt, tại sao, nàng luôn đối xử với trẫm như vậy! ". Được ám vệ báo cáo tình hình theo dõi Mai Phi, Vân Lâm cả thân đều phát hỏa, hắn không hề nghĩ tới, hắn một lòng đối xử tử tế với nữ tử ấy, nhưng nàng cư nhiên lại phản bội hắn.

" Hoàng thượng, người tuyệt đối không nên nóng giận, cẩn thận long thể quan trọng a." Lý Đức Hải an ủi Vân Lâm, sau khi ám vệ bẩm báo sự tình phát sinh chỗ Mai Phi, hắn cũng cảm thấy đau lòng, nếu hoàng thượng có mặt ở đó, có lẽ hoàng thượng chỉ cần một nhát kiếm là có thể giết chết Mai Phi nương nương rồi.

" Lý Đức Hải, ngươi nói cho trẫm biết, trẫm nên làm gì? Trẫm hiện tại không biết nên như thế nào với Mai Phi." Trong phòng chỉ còn lại Lý Đức Hải và Vân Lâm, Vân Lâm mới thống khổ nói, nói là giết nàng? Hắn không thể xuống tay, nếu kêu hắn tiếp tục ân ái với nàng? Điều đó tuyệt đối không thể!

" Hoàng thượng, hậu cung mỹ nhân vô số, lão nô tin rằng, các nương nương khác có thể so với Mai phi nương nương còn tốt hơn nhiều, chỉ là.. chỉ là.. hoàng thượng không cần phải quá chấp nhất như vậy a."Lý Đức Hải nhẹ giọng than thở, sự việc của Mai phi nương nương, hắn đã biết từ lâu, nhưng chỉ vì sợ hoàng thượng thương tâm, hắn coi như là không biết mà thôi.

" Thực sự là quá buồn cười ". Vân Lâm cười khổ nói, co quắp thân thể ngồi ở long y, nếu như là vì Mai Phi, vậy hắn cũng đã biết tại sao Lôi vương thay đổi tính tình, trước đây Lôi vương là một thiếu niên vui tươi, hồn nhiên, phóng khoáng, nhưng bây giờ hắn đã trở thành người tư lợi, hung ác, khả những thứ này đến cùng ai trong bọn họ mới là sai?

Hắn yêu Mai Phi? Là hắn sai lầm rồi sao? Mai phi yêu Lôi vương, là Mai phi sai lầm rồi sao? Hay là Lôi vương sai? Vân Lậm tựa đầu lên ghế, cửa sổ ở phía trước thổi vào làm cho mái tóc đen mượt của hắn bay loạn theo gió, khéo mắt có chút mông lung kỳ lạ.

" Hoàng thượng, tối hôm nay, người muốn đến cung của vị nương nương nào?. Lý Đức Hải nhẹ giọng nói.

" Cung nào cũng đều không đến, bồi trẫm đến Mai viên nhìn một lát ". Vân Lâm nói.

Ỷ mai viên bây giờ. từ lâu cũng đã không còn quang cảnh như trước đây, những bông hoa mai đều đã rớt tàn, chỉ còn lại lá cây xanh um tươi tốt, cũng chỉ như những cây cối bình thường, không có gì khác lạ.

" Hoa mai, rốt cuộc cũng chỉ đến như vậy ". Xưa nay hắn đều không nỡ đụng vào hoa mai, nhưng tay hắn lại đột nhiên bẻ một cành cây, đem vứt bỏ sang một bên.

" Đêm nay, nguyệt quang* (trăng sáng) không tệ, Lý Đức Hải, còn bao lâu nữa mới đến tiết Trung Thu? ". Thời đểm hắn ngẩng đầu lên, trong lúc lơ đãng hắn mới phát hiện trăng đêm nay rất sáng, tính theo thời gian, gần như đã sắp tới Tiết trung thu.

" Hồi bẩm hoàng thượng, còn thêm một tháng mười ba ngày nữa là đến Tiết trung thu!." Lý Đức Hải không biết vì sao hoàng thượng lại đột nhiên hỏi đến tiết trung thu, nhưng cũng cung kính hồi đáp.

" Chỉ còn một tháng mười ba ngày. Hi vọng sau một tháng mười ba ngày nữa. Bình vương gia có thể khải hoàn trở về, cùng đoàn viên ăn mừng tiết Trung Thu ". Vân Lâm tự đáy lòng nói.

" Có lời vàng ngọc của hoàng thượng nói, Bình vương gia nhất định có thể sớm ngày khải hoàn trở về, đến thời điểm đó, toàn bộ Vân Thành nhất định sẽ rất náo nhiệt." Lý Đức Hải cười nói.

" Đúng, chờ đến lúc ấy, hết thảy mọi thứ sẽ biến đổi tốt hơn rồi ". Vân Lâm cười nói.

" Đó là gì?" Đột nhiên, Vân Lâm nhìn thấy xa xa trong dòng sông của ngự hoa viên khắp nơi đều có những điểm tinh quang, lấp lóe ánh sáng.

" Nô tài sẽ đến đó xem thử ngay." Lý Đức Hải lúc này mới phát hiện, liền vội vã khom lưng lui lại, muốn đi xem thử một chút đó là gì.

" Cùng đi thôi ". Vân Lâm lên tiếng nói, dòng sông ngự hoa viên này được thiết kế bao quanh toàn bộ hậu cung, nhìn từ phương hướng hiện tại mà đến, tựa hồ xuất phát từ nơi Vi Ương Cung.

Vân Lâm cùng Lý Đức Hải, đi dọc theo dòng sông, mới nhìn thấy, trong dòng sông những điểm lóe sáng ban nãy chính là hoa đăng, những bông hoa đăng nhìn rất đẹp và vui mắt, có lẽ người làm ra nó rất tinh ý và khéo léo.

Vân Lâm không nhịn được vẻ tò mò, nên đã đứng ngay bờ sông, dùng gậy đẩy chiếc hoa đăng đến gần, mới phát hiện ra trên hoa đăng còn có thứ khác, đó là một tờ giấy mỏng, trên đó chữ viết cực nhỏ, thanh tú nhưng mạnh mẽ, từng chữ được viết rắt ngay ngắn, hoàn chỉnh, nét chữ như mây bay nước chảy.

"Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lí cộng thiền quyên ". (Chỉ mong người sống lâu dài, ngàn dặm cộng thiền quyên)

" Môn ngoại nhược vô nam bắc lộ, nhân gian ứng miễn biệt ly sầu ". (Nếu như cửa phía ngoài không có đường nam, bắc, người sẽ không còn có sầu biệt ly)

" Kim dạ nguyệt minh nhân tẫn vọng, bất tri thu tư lạc thùy gia ". (Ngày hôm nay trăng sáng soi nguyện vọng người, không kể năm tháng, người nhớ nhung nhà)

Vân Lâm liền tiếp tục lấy thêm vài cái hoa đăng nữa, mỗi hoa đăng trên đó đều có mảnh giấy viết về tình cảm nhớ nhung, nguyện vọng mỹ hảo, hắn giương mắt nhìn lên, vừa đúng nhìn thấy bên trong VI ương cung vẫn là đèn đuốc sáng trưng, những hoa đăng trên sông này, đích thực là từ VI ương cung mà ra.

" Nương nương, không nghĩ ra được người tay nghề lại tốt như vậy, có thể làm ra hoa đăng vừa đẹp lại vừa tinh xảo, ngay cả sư phụ trong cung cũng không làm được như thế đâu." Nguyệt Hồng cầm một chiếc hoa đăng mà nàng yêu thích không chịu buông tay. Khi Hoàng hậu nói là muốn làm hoa đăng, nàng nghe mà kinh ngạc đến hết hồn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy chiếc hoa đăng tinh xảo trước mắt mình, nàng càng là bội phục Hoàng hậu nương nương sát đất rồi a.

" Ngươi nếu như yêu thích nó, ta có thể dạy cho ngươi a." Ôn Nhã cười cười, đem tờ giấy vừa viết xong để vào hoa đăng thả trôi trong nước, dưới nước in chiếu hình bóng nàng dung nhan thanh lệ, mặc dù nàng không có phấn son, nhưng lại giống tiên tử siêu phàm thoát tục.

Xa xa Vân Lâm liền nhìn thấy dưới ánh đèn mờ ảo mông lung dáng người Ôn Nhã, một thân bạch y, mỏng manh nhưng điềm tĩnh, gió thổi phất phơ tà áo nàng, đẹp đến say lòng người, khiến hắn có cảm giác không rõ ràng, muốn chạy đến nắm giữ, nhưng rồi lại cảm giác nàng dù đang ở trước mặt hắn lại như xa tận chân trời.

Gió nhẹ thổi qua, thổi rơi những cành hoa bên cạnh, từng mảnh từng mảnh hoa, lả tả rơi xuống bay lượn trên không trung, rải rác ở khắp người Ôn Nhã, hoặc bay xuống dưới mặt nước, cảnh đẹp đến nỗi không có cách nào hình dung ra.

Ôn Nhã cũng vừa mới viết xong, định thả rơi hoa đăng trên sông thì đột nhiện hoa đăng đã bị người nào đó lấy đi, quay đầu nhìn lại, lúc này nàng mới phát hiện, Vân Lâm, hắn từ lúc nào đã đến phía sau nàng rồi.

Nguyệt Hồng nhìn thấy Vân Lâm, liền cuống quít quỳ xuống thỉnh an, ở phía sau Lý Đức Hải ra hiệu, hai người lặng lẽ liền rời khỏi, để lại không gian cho Vân Lâm cùng Ôn Nhã.

" Nàng là đang lo lắng cho Bình vương gia sao?." Vân Lâm nói, theo Ôn Nhã ngồi xuống cạnh bờ sông, khom lưng đem hoa đăng thả trôi trong nước.

" Ta làm sao không lo lắng đây." Ôn Nhã than thở. Hai ngày nay nàng thường thường đến Bình vương phủ, tuy bề ngoài mẫu thân tựa hồ không có chút lo lắng gì, nhưng Ôn Nhã cảm giác thấy được mẫu thân la đang bất an.

" Nếu như có thể, ta cũng không muốn để cho Bình vương gia ra chiến trường, nhưng, chuyện hiện tại có quan hệ đến an nguy của quốc gia, trong triều lại không có đại tướng nào có thể ủy thác trọng trách được, ta cũng là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác." Lấy trong tay Ôn nhã bút lông, hắn cũng tự viết lên giấy để vào hoa đăng.

" Nếu đã như vậy, hoàng thượng, người có từng nghĩ sẽ bồi dưỡng đại tướng, để có thể ủy thác trọng trách chưa?" Ôn nhã hỏi.

Võ tướng giỏi thì loạn quốc, chuyện như vậy trước đây tuy rằng đã xảy ra, nhưng cũng là không thể vẫn trong văn khinh võ được, bằng không gặp lại tình huống như thế, trong triều đình lại không có đại tướng, vậy thì làm sao có thể bảo vệ quốc gia xã tắc?

" Việc này, ta sẽ xử lý, ta cũng đã cùng với Thừa tương đang thương lượng chuẩn bị trang bị thêm vũ thi ". Vân Lâm hồi đáp

" Ừm." Ôn Nhã nhẹ giọng đáp ứng, Vân Lâm đã nói như vậy, nàng cũng không muốn biết nhiều, hai người như thế yên lặng một chỗ ở bên nhau, tựa hồ cho tới bây giờ bọn họ chưa từng có cãi vã qua.

" Ôn Nhã, ta có chuyện vẫn muốn hỏi nàng." Thả xong hết thảy hoa đăng, Vân Lâm đột nhiên hỏi.

" Người có thể hỏi, nhưng ta không nhất định phải trả lời ". Ôn Nhã hồi đáp

" Ta chỉ là muốn hỏi, nhập cung đối với nàng mà nói thật sự là khó chịu đến như vậy sao?" Vân Lâm hỏi, Vân Lâm cảm thấu hoàng cung dù sao so với bên ngoài cũng là an nhàn hơn nhiều.

" Kỳ thực cũng không có gì, người có muốn biết lúc trước vì sao ta lại tiến cung hay không?". Ôn Nhã cười cười, nhớ tới lần đầu bọn họ gặp mặt, không biết Vân Lâm có bị nàng dọa cho đến sợ hay không, nếu hắn sợ rồi, vậy những phi tử khác nên làm sao bây giờ?

" Là nguyên nhân gì?" Vân Lâm sắc mặt ửng đỏ, lần kia thực sự là quá lúng túng.

" Kỳ thực lần đầu ta tiến vào cung cũng chẳng qua chỉ là cảm thấy hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, trốn ở trong hoàng cung, sẽ không có người tìm ra được ta, nhưng lại không nghĩ rằng sơ ý va đè lên người ngươi ngay lúc ngươi đang có chuyệt tốt." Ôn Nhã cười nói, nàng cũng không biết sư phụ đã tìm ra tung tích của nàng chưa.

" Không tìm được nàng? Là ai muốn tim nàng?" Vân Lâm tò mò hỏi, tựa hồ có một nhóm người đều là vì nàng mà đến, lần trước ở thái miếu, bị hắc y nhân quấy rối, rồi đến lần nàng lén lút trốn ra ngoài cũng như thế.

" Cái này, bí mật, ta không thể nói cho người biết." Ôn Nhã nghịch ngợm cười cười, nàng cũng không muốn bị Vân Lâm biết được là mình trốn khỏi nhà, như vậy mất mặt lắm a.

" Vậy hiện tại, nàng lại nhập cung, còn là hoàng hậu, ta nghĩ, ở lại hoàng cung đối với nàng cũng không quá khó chịu." Vân Lâm nói.

" Hoàng thượng ở trong cung, trải qua sinh hoạt nhiều năm như vậy, lẽ nào người không cảm thấy hoàng cung thật sự là không tốt sao? Nơi đây, hội tụ hết thảy mọi thứ đều là lạnh lùng, hắc ám, không có tự do, nơi này so với thiên hạ có thể là nơi to lớn nhất, uy nghiêm nhất nhưng cũng chỉ là chốn lao tù mà thôi." Ôn Nhã lạnh nhạt nói, nàng tiến cung được nửa năm, ở nửa năm thời gian, bên trong xảy ra bao nhiêu chuyện, nàng đã nhìn thấu, nơi lao tù xa hoa này, nàng chỉ mong một ngày nào đó có thể thoát thân mà bay ra.

" Cho dù là nàng nói không sai, nhưng hoàng cung lớn như vậy, không có gì đáng giá để nàng lưu lại sao?" Mặc dù đã biết câu trả lời của Ôn Nhã, nhưng Vân Lâm vẫn không nhịn được hỏi.

" Lưu lại? " Ôn Nhã hiếu kỳ, nàng xưa nay đều chưa hề nghĩ tới mình muốn lưu lại, hoàng thượng hắn ước gì còn muốn đuổi nàng mau chóng rời đi mới đúng, nhưng sao lại nói là sẽ muốn nàng lưu lại cơ chứ?

" Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, ta từ nhỏ đã ở trong hoàng cung mà lớn lên, nơi này tất cả đều đã quen thuộc, nếu để ta rời khỏi, cũng thật là không nỡ ". Vân Lâm hơi phiết mặt qua, thần sắc có chút không tư nhiên, ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao lại hỏi ra vấn đề này.

" Đáng tiếc, ta không quen thuộc, cũng không muốn quen thuộc ". Ôn Nhã nói, như vậy cũng coi như là đã trả lời vấn đề mà Vân Lâm hỏi nàng.

" Cũng đúng, chúng ta chung quy không phải cùng chung một con đường, nàng nếu quen thuôc hoàng cung hắc ám này, vậy nàng cũng đã không phải là Ôn Nhã mà ta quen biết ". Đè nén đáy lòng nổi lên từng trận thất lạc, đau nhói, Vân Lâm cười khổ nói.

" Hoàng thượng, đêm đã khuya, người vẫn là sớm về nghỉ ngơi đi." Ôn Nha nhìn thần sắc của Vân Lâm, nghe giọng điệu lúc này của hắn, trong lòng nàng cảm giác mãnh liệt, hoàng thượng không giống bình thường, lẽ nào hắn đã bị điều gì đó công kích khiến hắn đau lòng hay sao?

" Đi về nghỉ? Ta nên về nơi đâu? Hoàng cung lớn như vậy, ta luôn cảm thấy không có chỗ cho ta dung thân." Vân Lâm cũng không biết hôm nay chính mình đã xảy ra chuyện gì, cư nhiên lại cùng Ôn Nhã nói nhiều như vậy, hắn bình thường xưa nay đều không muốn để cho người khác biết tâm sự của mình hay là vì chuyện của Mai Phi nên để tâm tình của hắn trở nên không đề phòng.

Nhận ra được tâm tư của Vân Lâm lạc lõng, Ôn Nhã ngoan ngoãn không có lên tiếng, bởi vì nàng cũng không biết nên cùng hắn nói gì, rõ ràng là đối chọi gay gắt với nhau như vậy, nhưng đột nhiên lại nói năng hòa thuận, làm cho nàng có chút không quen.

" Thôi, bỏ đi, ta hồi cung trước, nàng cũng nghỉ ngơi thật tốt, không nên quá lo lắng." Lại qua một hồi lâu, Vân Lâm thấy Ôn Nhã không có đem ý tứ muốn hắn ở lại, nên cũng không thể làm gì khác hơn là chính mình nên rời đi trước.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )