Vay nóng Tima

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 018

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 018
Thích khách
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


"Hoàng hậu thế nào a? Còn không mau vào trong ngủ? Vân Lâm mở ra cửa phòng, cười nói nhìn Ôn Nhã.

"Hoàng thượng, thân thể Mai Phi không được khỏe, ngươi trước tiên là vẫn nên đi thăm nàng một chút đi ". Ôn Nhã lắp ba lắp bắp nói, hiện tại giờ chỉ có hai người bọn họ, Ôn Nhã cảm thấy trên mặt cũng đã có chút nóng nóng rồi.

"Hoàng hậu cũng có nói qua, Mai Phi thân thể không khỏe, ta đành phải để Mai phi nghỉ ngơi thật tốt, như thế ta mới có thể đến đó được. Lẽ nào.. hoàng hậu là không muốn cùng trẫm ngủ chung một phòng?Hay là hoàng hậu nghĩ rằng, trẫm sẽ đối với nàng ... làm những gì sao?" Vân Lâm buồn cười nhìn Ôn Nhã, hắn thật sự muốn xem xem nàng sẽ phản ứng như thế nào.

"Ta chính là không muốn cùng ngươi ở chung một phòng, ngươi yêu thích ai, làm gì thì cứ đến nơi đó là được rồi a". Ôn Nhã mở to hai mắt trừng hắn, xoay người liền muốn rời khỏi.

"Đợi đã, nếu như ngươi không muốn để cho mẫu hậu phải sinh khí, ngươi vẫn nên là đi vào đi ". Vân Lâm cười nhạt nói, đồng thời nhìn lại hướng gian phòng của thái hậu, Ôn Nhã cũng hướng theo đó mà nhìn, lại phát hiện cửa phòng của thái hậu là đang khép hờ, bất đắc dĩ, Ôn Nhã không thể làm gì khác hơn là cùng Vân Lâm tiến vào phòng.

"Tối hôm nay, liền để cho hoàng thượng phải oan ức ngủ trên ghế tựa cả buổi tối rồi."Ôn Nhã vừa nói, nhân lúc Vân Lâm không chú ý liền sấn tới, ý định từ sau lưng điểm một huyệt đạo Vân Lâm, nhưng mà thật không ngờ tới là Vân Lâm hiển nhiên có đề phòng Ôn Nhã, ngay lúc tay nàng còn chưa chạm đến bờ lưng của Vân Lâm, liền bị hắn thuận thế nắm lấy tay, hơn nữa tiện tay điểm ngay huyệt đạo của Ôn Nhã, làm cho nàng không thể động đậy.

"Cứ như vậy đi trước đi, hoàng hậu.. nàng còn muốn như thế nào nữa? "Vân Lâm cười nói.

"Ngươi đê tiện! Mau thả ta ra! ". Ôn Nhã hoảng sợ la lên, hiện tại nàng hoàng toàn không thể cử động, không biết Vân Lâm sẽ còn bắt nàng làm những gì nữa a.

"Nói ta đê tiện, lẽ nào ngươi liền không có thủ đoạn âm hiểm sao? Nếu không phải là ngươi tự mình động thủ trước, ta đây như thế nào có thể động thủ, là tự ngươi chuốc lấy khổ vào mình rồi ". Vân Lâm cao hứng mà cười, có thể nhìn thấy nàng ngậm quả đắng, tâm tình liền vui vẻ lên không ít, Ôn Nhã cái gì cũng không làm được, chỉ có thể tức giận mà nhìn Vân Lâm.

"Làm phiền đến Hoàng hậu nương nương phải gác đêm rồi, trẫm trước hết đi ngủ đây ". Vân Lâm nói xong, sau đó thư thả nằm xuống chiếc giường, nhìn Ôn Nhã đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn là không có biện pháp gì chống trả lại

Mãi đến tận khuya, ngọn nến thiêu đốt hết đèn dầu, Ôn Nhã mới thực sự không nhịn được cơn buồn ngủ, thân thể lại không động đậy được, kết quả liền mê mê thêu thêu đứng ngủ luôn. Ở Vân Lâm cũng không biết tại sao hắn vẫn chưa thể ngủ được, thỉnh thoảng lén lút lại nhìn Ôn Nhã, thấy nàng đứng đó mà đầu cứ rủ xuống, một lần, đến một lần, Vân Lâm cảm thấy đặc biệt rất khôi hài, hắn chưa từng nhìn thấy có cô nương gia nào mà giống nàng có thể đứng mà ngủ được như thế.

"Nếu như trong lòng ta không phải sớm đã có Ngọc Mai, nói không chừng, trẫm thật sự có thể sẽ coi trọng ngươi ". Vân Lâm nhìn hướng Ôn Nhã thấp giọng nói, tuy rằng nàng lúc nào cũng chọc hắn sinh khí, thế nhưng hắn trong lòng cũng phải thừa nhận, có Ôn Nhã ở trong cung, hoàng cung lạnh lẽo cũng đã biến đổi, vui vẻ, thoải mái không ít.

Đang lúc suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ, tựa hồ là hướng gian phòng của bọn họ đi đến, Vân Lâm trong lòng cả kinh, nhìn Ôn Nhã đang đứng ngủ trước cửa, liền từ trên giường, rón rén đi đến bên người Ôn Nhã, dùng tốc độ thật nhanh che miệng của nàng, một tay ôm bờ eo của Ôn Nhã, liền đem nàng mang đến bên giường.

Vân Lâm mới vừa đụng tới Ôn Nhã, nàng lập tức liền bị đánh thức, nhưng do thân thể không cử động được, miệng lại bị Vân Lâm che mất, Ôn Nhã muốn giãy dụa đều là không giãy được a.

"Đừng có lên tiếng, bên ngoài có người đang đến ". Vân Lâm ôm lấy Ôn Nhã bên người, bên tai nàng truyền đến hơi thở ấm áp của Vân Lâm, làm cho Ôn Nhã trên mặt nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên.

"Nhìn không ra, ngươi người như vậy, eo lại rất tinh tế a". Một lát sau, nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì, Vân Lâm mới đột nhiên nói. Vân Lâm tay vẫn là ôm chặt eo của Ôn Nhã, lúc bắt đầu hắn cũng chưa phát hiện, sau khi đem nàng đặt trên giường thì mới phát giác ra.

Ôn Nhã là không thể lên tiếng, cũng không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng với Vân Lâm, hoàng thượng này đúng là loại nam nhân vô liêm sỉ, là đồ lưu manh! Ai nói hắn chỉ yêu một mình Mai Phi cơ chứ, kết quả là đang ở nàng trên người táy máy táy chân, thiên hạ nam nhân quả nhiên đều là loại đạo đức giả a!

Vân Lâm nghiêng tai lắng nghe, thấy bên cạnh gian phòng của Mai Phi và thái hậu cũng không có động tĩnh gì, cũng không biết các nàng bên đó thế nào. Suy nghĩ một chút, hắn đem Ôn Nhã giải huyệt đạo. Huyệt đạo vừa mới mở ta, Ôn Nhã nhịn không được liền động thủ, Vân Lâm bất đắc dĩ, hai tay nhanh chóng bắt được tay của Ôn Nhã, trực tiếp đem miệng mình niêm phong miệng của Ôn Nhã. Ôn Nhã bên này lập tức trở nên yên tĩnh lại, nàng ánh mắt hoài nghi không dám tin, mở to nhìn Vân Lâm, trái tim của nàng dường như cũng muốn theo đó mà ngừng đập.

"Két". Trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh mở cửa đặc biệt rõ ràng, lập tức đem Vân Lâm cùng Ôn Nhã giật mình tỉnh lại, tim của hai người bọn họ đập nhanh đến lợi hại, liền có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương hai bên.

Trong bóng tối, Ôn Nhã mơ hồ nhìn thấy, từ cửa sổ có ba bóng người nhảy vào, chính là hướng về phía giường họ mà đi đến. Lúc này, Vân Lâm đột nhiên buông Ôn Nhã ra, đưa tay lấy bội kiếm của mình, Ôn Nhã biết tình thể nghiêm trọng, liền cũng không ầm ĩ, thân thủ mò về hương bên hông cầm bảo kiếm.

Khi hắc y nhân vừa tới gần đầu giường chính là thời điểm Vân Lâm cùng Ôn Nhã đồng thời bay lên, mũi kiếm sáng chói lấp lánh thẳng hướng hắc y nhân đâm tới.

"Cứu mạng a! Có thích khách! "Đột nhiên, cạnh bên gian phòng Mai phi chạy ra, cùngv ới tiếng kêu cứu khiếp sợ, cùng một bên khác, Vân Cẩm cũng âm thanh kinh hoảng la lên.

"Ngươi mau đi cứu người đi, mấy tên này giao cho ta ". Nhìn thấy Vân Lâm lo lắng, Ôn Nhã nói, ba người hắc y nhân này, nàng có thể kéo dài thời gian.

"Ngươi nên cẩn thận ". Vân Lâm nhìn Ôn Nhã một chút, trực tiếp bay từ cửa sổ ra m Ôn Nhã biết võ công, nên có thể chống đỡ một hồi, nhưng còn Mai Phi và thái hậu cùng Vân Cẩm thì lại không có, làm sao có thể để Vân Lâm yên tâm cho được.

Kỳ quái chính là, âm thanh huyên náo như vậy, tại sao không có ai chạy đến giúp đỡ, Ôn Nhã trong lòng trầm tư, không biết những thị vệ kia như thế nào rồi?

"Xin hỏi, ngươi có phải là Ôn Nhã cô nương? "Bên trong ba hắc y nhân, đột nhiên có người mở miệng hỏi.

"Các ngươi là ai? Tại sao lại biết tên của ta? "Ôn Nhã cả kinh, trên tay thanh kiếm cũng đình lại, ba hắc y nhân cũng không có công kích Ôn Nhã nữa.

"Thỉnh Ôn Nhã cô nương cùng chúng ta đi một chuyến, chủ nhân của bọn ta muốn gặp người ". Trong đó có một hắc y nhân ôm quyền nói.

"Chủ nhân các ngươi là ai? Hắn tìm ta có chuyện gì?". Ôn Nhã cảnh giác nói, đồng thời trong lòng cũng đang suy đoán chủ nhân của bọn họ là người nào, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nghĩ không ra.

"Ôn cô nương đi rồi sẽ biết, chủ nhân bọn ta sẽ không làm tổn thương Ôn cô nương ". Hắc y nhân thành khẩn nói, bọn họ nhận được tin tức, mới xác nhận hiện tại Ôn Nhã ở đây có phải là thật hay giả không, chủ nhân dặn dò, Ôn cô nương một mình đi cùng bọn họ là tốt nhất, nếu Ôn cô nương không đồng ý, bọn họ sẽ nhất định phải dùng biện pháp mạnh mẽ hơn để đưa nàng đi.

"Vậy nếu ta nói ta không đi?" Ôn Nhã nói, đối phương là ai nàng cũng không biết, nàng đâu phải loại ngu dốt nói đi là đi.

"Vậy, bọn tại hạ xin đắc tội với Ôn cô nương rồi ". Ba hắc y nhân lần lượt tấn công về phía Ôn Nhã, chỉ là lần này bọn họ không dùng đến kiếm, chủ nhân có nói, tuyệt đối không được gây bất cứ thương tổn nào cho Ôn Nhã cô nương.

"Ôn Nhã, ngươi có ở bên trong hay không? Ta dẫn người đến giúp ngươi! ". Mặc Khanh âm thanh có phần lo lắng từ bên ngoài cửa truyền đến, nghe tiếng bước chân, không chỉ là một người đến.

Khi nghe tiếng kêu cứu, Mặc Khanh liền ngay lập tức chạy tới, nhưng trước tiên hắn phải qua gian phòng của thái hậu trước, rồi sao đó phải cứu thoát thái hậu và Vân Cẩm công chúa, kết quả đã làm lỡ mất một ít thời gian, cũng không biết hiện tại Ôn Nhã bên trong như thế nào rồi? Sau khi đánh lui hắc y nhân, Mặc Khanh mang các thị vệ khác nhanh chóng vội vã đến phòng Ôn Nhã.

"Chúng ta trước tiên nên rời khỏi đây, Ôn cô nương, bọn ta sẽ còn quay trở lại tìm ngươi. Hi vọng lần sau ngươi có thể chủ động cùng bọn ta rời khỏi đây ". Ba hắc y nhân nhìn nhau, theo tình huống hiện tại thì không thể mang theo Ôn Nhã mạnh mẽ rời khỏi được, không thể làm gì khác hơn là phải lùi bước. Theo một tiếng huýt gió sắc bén, trạm dịch đều không có một bóng hắc y nhân, tất cả đều biến mất trong trời đêm, chớp mắt đã không còn thấy tung tích tăm hơi nữa.

"Ôn Nhã, ngươi thế nào rồi? Có bị thương không? "Mặc Khanh nhìn thấy Ôn Nhã, trong lòng hiện giờ như lửa đốt, kéo Ôn Nhã đến gần nhìn trái, nhìn phải xem xét, phát hiện Ôn Nhã không có chuyện gì, lúc này lòng hắn mới yên lại được.

"Mặc Khanh, ngươi chính là đừng quá khinh thường ta như thế chứ, Ôn Nhã ta làm sao có khả năng để cho mấy người hắc y nhân đó đả thương được? "Ôn Nhã ung dung cười cười, tình hình là những người hắc y nhân đó không phải là đến đây giết người.

"Ngươi và hoàng tẩu ta là quen biết nhau? "Theo sau đoàn Mặc Khanh hộ tống đến đây còn có thái hậu và Vân Cẩm, nhìn thấy Mặc Khanh quan tâm đến an nguy của Ôn Nhã như thế, thái hậu sắc mặt có vẻ không thích cho lăm, thị vệ cùng hoàng hậu có giao tình thân thiết, khó tránh khỏi sẽ bị người khác dị nghị, đàm tếu, ngay khi Vân Cẩm trực tiếp hỏi tới, liền ngay bên cạnh phòng, Vân Lâm cũng đã đỡ Mai phi đi ra, đúng lúc thấy Ôn Nhã cùng Mặc Khanh lạp lạp xả xả.

"Mặc Khanh chính là bằng hữu trước đây, khi ta vào cung, ngày đại hôn, chính Mặc Khanh đã trợ giúp ta, cho nên ta mới có thể an toàn mà tiến cung, Mặc Khanh cũng chính là ân nhân cứu mạng của ta ". Ôn Nhã giải thích, thấy được thái hậu sắc mặt cơ hồ đang tức giận Mặc Khanh, Ôn Nhã liền đem tình cảnh trong lúc đó kể ra, để tránh cho thái hậu khỏi hoài nghi nàng và tránh cho người ta nói này nói nọ về Mặc Khanh.

"Thì ra là như vậy, vừa nãy ta cũng nhờ có vị công tử họ Mặc này cứu giúp, nếu không có hắn ta cùng mẫu hậu khả là sẽ có chuyện rồi ". Vân Cẩm nhìn Mặc Khanh cười nói, đột nhiên vừa nãy xuất hiện hai hắc y nhân, làm nàng bị sợ một phen, may là Mặc Khanh đúng lúc xuất hiện, mới cứu được nàng và mẫu hậu.

"Khởi bẩm hoàng thượng, thuộc hạ thất trách, đã để tất cả thích khách đều chạy mất ". Mặc Khanh buông Ôn Nhã ra, đi tới trước mặt hoàng thượng, một chân quỳ xuống hành lễ nói.

"Ngươi tên là gì? Tại sao những thị vệ khác đều bị trúng mê dược, chỉ có ngươi sao lại không hề có chuyện gì? Vân Lâm lạnh lùng hỏi.

"Hồi bẩm hoàng thượng, Thuộc hạ là Mặc Khanh, một canh giờ trước đây, thuộc hạ mang theo đội thị vệ đi tuần tra, cho nên mới tránh được một kiếp ". Mặc Khanh đúng mực hồi đáp.

"Đứng lên đi, ngày hôm nay ngươi có công hộ giá, sau khi hồi cung, trẫm nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi ". Vân Lâm hít sâu một hoi, đem một bụng đầy tức khí ép xuống, sau đó mới lên tiếng.

"Thuộc hạ khấu tạ hoàng thượng đã ban thưởng ". Mặc Khanh đứng dậy, cung kính đứng qua một bên.

"Những hắc y nhân này rốt cuộc có thân phận gì? Không giống như là vì tiền mà đến ". Vân Cẩm đánh giá Mặc Khanh một hồi, tò mò hỏi.

"Những hắc y nhân đó e rằng sẽ còn quay trở lại, nhất định phải tang cường đề phòng mới được a". Ôn Nhã nói, nhưng không có nói hắc y nhân là đến tìm nàng, tuy rằng những hắc y nhân đó rất khách khí với nàng, nhưng mà từ nhỏ đến lớn nàng chưa hề biết qua người nào có thế lực lớn đến như vậy, với lại, nàng cũng không muốn có qua nhiều liên quan đến sự tình kì lạ này.

"Mặc thị vệ, ngươi mau đi giải thuốc cho tất cả mọi người, đều giúp cho bọn ho tỉnh lại đi, tối hôm nay tất cả cũng đều không được ngủ! "Vân Lâm lạnh nhạt nói, Mặc Khanh lĩnh mệnh, nhìn Ôn Nhã một chút, liền vội vã rời khỏi, tuy rằng Mặc Khanh không nói gì, nhưng Ôn Nhã có thể nhìn theo trong ánh mắt hắn là đang lo lắng cho nàng a..

Trải qua một trận thích khách, tạm thời mọi người cũng không ai còn buồn ngủ, Ôn Nhã bồi tiếp thái hậu cùng Vân Cẩm trở về phòng, Vân Lâm cũng theo an ủi thái hậu cùng Vân Cẩm vài câu, không an tâm Mai Phi một mình, hắn lại trở về phòng của Mai phi, từ lúc có chuyện đến bây giờ, thái hậu trên mặt vẫn là rất khó coi, Vân Cẩm cùng Ôn Nhã không nhịn được mà lo lắng.

......

*lạp lạp xả xả: là níu qua kéo lại, khắng khít không rời


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )