Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 017

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 017
Ăn mày
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Shopee


Rời khỏi Vân Thành phồn hoa, đoàn người mênh mông cùa hoàng thượng phi ngựa hướng vùng ngoại ô đi đến, đến trạm dịch là lúc đã chạng vạng, vì thế tất cả liền tạm nghỉ chân ở trạm dịch.

Sau khi dùng qua bữa tối, thái hậu đột nhiên đề nghị muốn đi ra ngoài xem một chút, đã rất lâu không có nhìn phiên chợ ở bên ngoài rồi. Hoàng thượng cũng không thể từ chối thái hậu, không thể làm gì khác hơn là phải bắt mọi người đổi trang phục bách tính thường dân, sau đó cùng nhau đi ra ngoài xem, trong đó cao hứng nhất vẫn là Ôn Nhã và Vân Cẩm.

Chợ, Ôn Nhã cũng đã từng thấy qua mấy lần, thật là phi thường náo nhiệt, Vân Cẩm thì lần đầu tiên nhìn thấy, liền vô cùng hưng phấn, nếu không có Vân Lâm ở bên cạnh thời khắc nào cũng nhìn bọn nàng chằm chằm, Vân Cẩm sớm đã chạy bay đi mất.

Trên chợ tiếng người huyên náo, mau này bán nọ, còn có gánh xiếc, không thiếu thứ gì, Ôn Nhã nhìn mọi thứ còn muốn không kịp nhìn a.

"Vị công tử này chắc là dẫn người nhà đi du ngoạn rồi a, ngài nhìn xem, quán rượu chúng tôi có mì hoành thánh là loại tốt nhất của Vân Đình vương triều đó, rất nhiều vương tôn quý tộc, đều đến đây ăn và đặc biệt yêu thích, chẳng hay công tử có muốn vào thử xem hay không? "Nửa đường, một tiểu nhị dáng dấp nam tử của quán rượu chặng đường Vân Lâm, nịnh nọt nói.

"Ngon nhất của Vân Đình vương triều sao? Ngươi rõ ràng là đang nói láo, quán rượu của các ngươi khó khăn, kinh doanh ế ẩm nên mới dám nói mì hoành thánh của ngươi còn ngon hơn so với trong hoàng cung sao? "Vân Cẩm khinh thường nói, rõ ràng là người nam nhân này định lừa người đây mà.

"Vị cô nương này có lẽ là không biết rồi, trong hoàng cung hiển nhiên đồ ăn là tốt nhất, thế nhưng dân gia ta cũng có cái đặc sắc riêng, mà hoàng cung nhất định sẽ không có ". Tiểu nhị của quán rượu thần bí nói.

"Vậy ta muốn vào xem thử, tiệm mì hoành thánh của ngươi đến cùng là có cái gì đặc sắc?" Thái hậu thấy tiểu nhị kia rất thú vị, liền đối với quán rượu này sinh lòng hiếu kỳ.

"Vẫn là lão phu nhân tinh mắt, khách quan, xin mời các vị an tọa "Tiểu nhị của quán rượu trên mặt vui mừng như hoa nở, đám người này nhìn qua cũng không giàu sang nhưng vẫn là cao quý nếu có bọn họ ở trong quán, vậy cửa hang của họ sẽ làm ăn phát đạt hơn nhiều rồi.

Ngay sau đó, thái hậu liền đem Ôn Nhã và hoàng thượng ngồi xuống, đây là quán rượu ven đường, nhìn chung cũng đơn sơ nhưng vẫn rất sạch sẽ. Bốn người thái hậu, hoàng thượng, Ôn Nhã và Vân Cẩm ngồi một bàn, còn Mai Phi thì ngồi bàn khác, tuy rằng hoàng thượng có chút không đành lòng, nhưng có thái hậu ở đây, hắn cũng không dám nhiều lời.

Rất nhanh, mấy bát mì hoành thánh nóng hổi đã lên bàn, còn mang theo mùi vị thơm lừng bay xộc vào mũi mọi người.

"Ta nói nhỏ cho các vị nghe một bí mật, mặc dù người ta nói trong hoàng cung có nhiều thứ rất tốt và rất ngon, nhưng cũng chỉ là một phần thôi, nào có bằng dân gian chúng ta muôn màu muôn vẻ như thế, những gì ở trong hoàng cung kia cũng chỉ là đưa mông lừa gạt hoàng thượng mà thôi, chân chính ăn ngon, cũng chỉ có ở dân gian chúng ta ". Tiểu nhị thần thần bí bí nói, nhưng hoàn toàn không biết, hắn nói tới vị hoàng thượng bị đưa mông lừa gạt lại đang an vị bên cạnh mình.

Ôn Nhã cười trộm nhìn Vân Lâm, nhìn thấy hắn đang trừng mắt nhìn nàng, nàng liền cúi đầu, tập trung ăn bát mì hoành thánh của mình.

"Không sai, không sai, xác thực là ăn rất ngon. Da bạc nhân bánh lớn, nước súp cũng đủ liều lượng "Thái hậu nếm thử xong cái cuối cùng, liền liên tục khen nức nở, đúng là so với trong cung ngon hơn nhiều.

"Mấy vị quan khách cứ từ từ dùng, có nhu cầu gì, cứ kêu ta một tiếng là được ". Được tán thưởng, tiểu nhị của quán rượu vui cười hớn hở rời khỏi.

"Các vị thiếu gia, thiếu phu nhân, có thể ban cho ta một ít, tiểu lão nhị đã mấy ngày nay không có một hạt cơm ". Chính là trong lúc các nàng Ôn Nhã đang ăn, thì một lão ăn mày bẩn thỉu đem cái bát vỡ xuất hiện trước mặt mọi người, một thân gầy trơ xương, ăn mặc vừa rách nát bẩn thỉu đứng tại nơi đó, trên người còn có thêm mùi chua hôi thối, chờ thái hậu có phản ứng, mọi người chính là lui về phía sau một chút.

"Chủ quán, cho vị lão bá này một bát mì hoành thánh đi, ta sẽ trả tiền ". Ôn Nhã viền mắt có chút ửng hồng, mặc kệ là người khác nhìn thế nào, tiến lên đỡ ông lão ăn mày, đem lão an bày ở bàn khác, sau đó nàng rót chén nước cho lão.

"Cô nương, người thực sự là tâm đia Bồ Tát a, lão khất nhi cảm tạ người bất tận ". Lão ăn mày cảm động đến rơi lệ, lúc này muốn quỳ xuống cảm tạ Ôn Nhã.

"Lão bá, người mau đứng lên ". Ôn Nhã liền vội vàng đem người nâng dậy.

"Lão bá, trong nhà ngươi không có ai sao? "Ôn Nhã không chịu được hỏi, nhìn hắn là một lão nhân gia, hẳn là hiện tại phải có con cháu đầy đàn cả sảnh đường, hưởng hạnh phúc gia đình mới đúng.

"Cả nhà của lão khất đều chết cả rồi, cũng chỉ còn sót lại một cậu bé Tiểu Tôn Tôn sáu tuổi, hiện tại cũng đang bị bệnh ở ngôi miếu đổ nát, cầu cô nương rủ lòng từ bi, cho lão khất một ít đồ ăn, có thể cứu Tôn Nhi đáng thương." Lão ăn mày muốn quỳ xuống, lại nói.

"Lão bá, người đừng như vậy? "Ôn Nhã lại lần nữa kéo ông lão đứng lên, không cho hắn quỳ xuống, "Tiểu Nhị, phiền ngươi giúp ta đến quầy kế bên mua một ít bánh màn thầu, cho lão bá này mang về ". Ôn Nhã gọi to, đem tiểu nhị ở tửu đếm cũng nhìn nàng đến cảm kích, liền đi ra ngoài, lão khất nhi này ở đây đã ăn xin chừng mấy ngày qua rồi, cũng không ai bố thí cho hắn ít đồ, liền ở ngay tiệm ăn này ở trên đường mà xin chút nước mà uống.

Thái hậu ở bên kia tuy rằng không biết vì sao Ôn Nhã lại tốt với lão ăn mày này đến như vậy, nhưng mà có thể vì chuyện này, mà hoàng thượng lại có chút hảo cảm với Ôn Nhã cũng tốt.

." Lão nhân gia, ngươi vì sao lưu lạc đến nơi này, sao lại kiếm sống bằng nghề đi khất? Vân Lâm nhẫn nhịn mùi hôi thối trên người lão ăn mày, từ phía bọn họ Ôn Nhã mà đi đến hỏi, ở Vân Thành hắn chưa bao giờ nhìn thấy một người ăn mày, mới vừa ra khỏi Vân Thành liền bắt gặp.

"Đều là do lão khất chỉ dưỡng mà không giáo, không biết cách dạy con, gia cảnh bất hạnh, nhà của lão khất đây cũng có chút tiền tài, lại để cho đứa phá gia chi tử đem hết tài sản trong nhà phá hủy, thậm chí còn dẫn đến họa sát thân. Con dâu và lão phu nhân cùng con trai ta đều chết thảm ". Nói đến chuyện cũ, lão khất trên mặt đã đầy nước mắt.

"Lẽ nào quan phủ lại không quan tâm? "Vân Lâm tiếp tục hỏi, hắn có lần có nghị luận qua với các quan lại, là phải đối xử tử tế với những người đi khất, tận lực giúp đỡ họ cũng là nghĩa vụ của quốc gia.

"Quan phủ cũng không giúp được, sau khi phát sinh án mạng, lão liền đi báo quan, vì trong người không có một đồng nào, không thể chuẩn bị tiền, nên vụ án đành gác lại, chúng tôi đây chỉ là một gia đình nhỏ mang họ Tôn gia, chỉ là một bách tính nhỏ bé, đối với vương triều to lớn thì có là gì, quan phủ làm sao vì chúng tôi mà giúp đây?" Lão khất nhi lắc đầu thở dài nói.

Vân Lâm cau mày, ý của hắn không phải là để xảy ra trường hợp như vậy, hắn chỉ muốn quan phủ phải để tâm đến những người đi khất này, thế nhưng bây giờ xem ra, quan phủ cũng không để tâm đến, Vân Lâm cảm thấy sau khi trở về sẽ cùng các đại thần bàn luận lại vấn đề này.

Chờ mì hoành thánh tới, lão khất liền ăn nhanh hết một bát lớn, sau khi cảm tạ Ôn Nhã, liền vội vã cầm những túi bánh rời khỏi, Ôn Nhã nhìn theo bóng lưng của lão khất, thật lâu cũng không có di chuyển thân mình.

"Tẩu tẩu, người không cảm thấy trên thân mình vừa bẩn vừa thối sao? "Qua một lúc lâu, Vân Cẩm mới tới gần nói.

"Vừa bẩn vừa thồi thì thế nào? Bản thân hắn, là một người rất cần sự giúp đỡ ". Ôn Nhã lạnh nhạt nói, lúc vừa nãy, nhìn thấy lão khất là lúc nàng lập tức nghĩ đến hồi ức không lâu trước đây của mình, nếu như lúc đó nàng không có người cứu giúp, có lẽ nàng cũng đã trở thành một khất nhân rồi.

"Tẩu tẩu, người mau đến đây ăn đi, mì hoành thánh đều sắp nguội cả rồi "Vân Cẩm khó hiểu, không thể làm gì khác hơn là cười bắt chuyện nói với Ôn Nhã.

"Cô nương, ngươi đúng là người tốt, tất cả mọi người ở đây đều ghét bỏ mùi vi hôi thối trên người hắn, cư nhiên chỉ có cô nương là có thể chịu đựng được, tiểu nhị ta không thể không khâm phục ngươi a! ". Tiểu nhị nhanh chân chạy đến bên cạnh Ôn Nhã giơ ngón tay lên nói, tình hình hồi nãy hắn đều để trong mắt, ở đây tất cả người khác đều là ghét bỏ lão khất kia, chỉ có cô nương này là chịu giúp đỡ ông ta.

Ôn Nhã chỉ cười cười cũng không nói gì, không biết hai ông cháu đó sẽ như thế nào, giúp đỡ bọn họ cũng chỉ là không hi vọng bọn họ sẽ giống tình cảnh của mình năm đó, chỉ cần bọn họ có hi vọng, bọn họ sẽ có động lực để sống tiếp.

Lão khất trở về lại ngôi miếu đổ nát, một tiểu nam hài một thân rách nát được lão đút cho ăn đang nằm trên đất, ngồi ở bên cạnh, hắn thực sự rất biết ơn ông trời vì đã cho hắn hôm nay có thể gặp được người tốt, nhìn thấy tiểu nam hài bên người có một cuộn chỉ đoàn, không nhịn được hiếu kỳ, hắn liền cầm lên mở ra xem, phía trên đó vẽ một khuôn mặt nữ tử xinh đẹp, cảm giác khuôn mặt này có chút khá quen thuộc.

"Ah, Đây không phải là cái người tốt mà hôm nay ta gặp sao?" Lão khất trong lòng cả kinh, trách không được tại sao hắn lại thấy cô nương trong hình vẽ này có chút quen mắt

Chỉ đoàn này là mấy ngày trước tiểu tôn tử của hắn cầm về, nghe nói chỉ cần cung cấp được manh mối của nữ tử này trên bức họa, liền có thể được lãnh thưởng. Tiểu tôn tử hắn ngây thơ vui vẻ nói, nếu như có được tiền thưởng rồi, nhất định sẽ mua cho gia gia một cái đại viện a. Nhưng mà do lão khất lúc đầu nghĩ là không biết nữ tử này là người phương nào, lại không biết có phải là ma đầu giết người hay không, sợ có phiền phức, nên đã đem vật này ném sang một bên, không nghĩ tới rằng hôm nay lại có dịp gặp gỡ vị nữ tử kia, lại giúp đỡ hắn, cho hắn ăn lại còn cho hắn tiền a.

Lão khất nhi mò mò ngân lượng trong túi tiền, lại nhìn thấy tiểu tôn nhi đang nằm thoi thóp trên đất, trong một khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết nên phải làm thế nào cho phải. Những ngân lượng này cũng chỉ có thể giúp cho tôn nhi xem đại phu, còn không đủ để mua thuốc, hài tử bệnh đã lâu cũng không thể kéo dài thêm được nữa.

Nghe đến Tiểu Tôn Nhi đang ho khan, lão khất dường như đã có quyết định, coi như là vì Tôn Nhi bé nhỏ, hắn cũng đành phải xin lỗi ân nhân của mình, nếu đối phương là muốn tổn thương đến ân nhân, dù có đánh chết hắn cũng sẽ không nói! Nhìn Tiểu Tôn Nhi một chút, lão khất liền lại cho tiểu nam hài ăn một ít bánh, sao đó nắm cuộn chỉ đoàn, vội vã rời khỏi ngôi miếu đổ nát.

Chuyện này xảy ra, Ôn Nhã vẫn chưa hề hay biết.

Ăn xong mì hoàng thánh, Mai Phi liền viện cớ thân thể không khỏe, xin cáo về trạm dịch trước, hoàng thượng tuy rằng có lo lắng, nhưng càng không dám làm phật ý thái hậu bên này, cho nên cũng không có theo nàng về trạm dịch.

"Haizz, nếu có thể thường thường xuất cung chơi là tốt rồi a ". Vân Cẩm từ tận đáy lòng thở dài nói, ngoài cung cuộc sống tự do tự tại khiến người ta phải thực sự bị hấp dẫn a.

"Chờ muội được gả đi khỏi hoàng cung, liền có thể ngày ngày ra ngoài chơi rồi." Vân Lâm cười nói, Vân Cẩm thích chơi như vậy, tương lai nhất định phải kiếm cho nàng người tâm đầu ý hợp để mà cùng muội ấy cả đời du ngoạn.

"Ta nhất định phải tìm loại nam nhân giống như phụ hoàng với hoàng huynh, cả đời chỉ yêu mỗi một mình ta a! ". Vân Cẩm nói.

"Đứa nhỏ này nói cứng như vậy, cũng không biết e thẹn, cẩn thân tương lai không ai thèm lấy ngươi ". Thái hậu sủng nịch nói, nhắc tới Tiên hoàng, thái hậu trên mặt nhu tình, bà đời này hạnh phúc nhất chính là được gả cho người mà bà yêu thương.

"Nếu đã không ai thèm lấy ta, ta liền ở lại hoàng cung này, mỗi ngày đều bồi tiếp mẫu hận, lâu lâu xuất cung vui đùa một chút, như vậy cũng không sao nhỉ ". Vân Cẩm cao hứng nói, có Vân Cẩm ở giữa, Vân Lâm và Ôn Nhã có thể nói chuyện chen vào, cũng không cảm thấy lúng túng.

Lại bồi tiếp thái hậu đi đây đi đó nhìn cảnh vật xung quanh, Vân Cẩm mua rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, thị vệ trên tay đều xách đùm đề, nếu không bị hoàng thượng ngăn lại, sợ rằng cả con đường đều bị nàng mang về trạm dịch luôn a.

Đi dạo cả một buổi tối, sau đó quay trở lại trạm dịch, liền mới phát hiện gian phòng trong trạm dịch không có nhiều, thái hậu trực tiếp dặn dò hoàng thượng cùng Ôn Nhã một gian.

Hiện giờ Ôn Nhã trái lại là đang cố gắng mở to đôi mắt đứng ngay trước cửa của gian phòng, nàng tiến cũng không được, lùi cũng không xong, chỉ có thể hi vọng hoàng thượng mau mau đi đến chỗ Mai Phi, như vậy sẽ không để nàng bây giờ phải lúng túng a.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )