← Ch.60 | Ch.62 → |
"Chuyện của con cho tới bây giờ đều là con tự mình làm chủ. Mẹ không thể ngăn lại, cũng không có chủ ý nào. Điều duy nhất mẹ hi vọng chính là đời này con gặp người đàn ông tốt, hạnh phúc thuận lợi qua cả đời, ngàn vạn lần đừng giống như mẹ." Tô Thanh cảm khái nhìn Tống Bình đang nằm mê man trên giường một cái, vỗ vỗ tay Tống Mộ Thanh."
Giữa hai mẹ con nhìn như thân cận nhưng từ trước đến nay vẫn luôn xa cách, cho nên động tác tự nhiên thân cận bình thường giữa hai người như thế này cô lại sợ hãi rụt rè.
Tống Mộ Thanh cũng không nói chuyện, ngược lại cầm tay của bà một chút.
"Nếu cậu ta thật lòng với con, mẹ cũng không còn gì để nói. Nhưng chuyện này chính con phải suy nghĩ thật tốt một chút. Nếu thật sự con quyết định muốn ở chung một chỗ với cậu ta, sau này cuộc sống không có người đàn ông trong nhà trong thời gian dài cũng không phải là chuyện dễ dàng, xảy ra chuyện gì cũng chỉ có một mình con chống đỡ. Còn nữa, con bây giờ còn trẻ, không ngại chờ lâu thêm mấy năm, trước cứ thăm dò rõ ràng tính tình của cậu ta rồi nói, nếu không một khi kết hôn người thua thiệt chính là con." Lời nói Tô Thanh thành khẩn chân thành, mi tâm nhíu chặt thành một đường.
Tống Mộ Thanh buông lỏng tay nắm tay bà một chút, rơi vào trầm tư. Lời nói của Tô Thanh không phải là không có đạo lý. Lấy tính tình cố chấp của cô mà nói, đã nhận định một ai thì sẽ rất khó thay đổi tâm ý. Vì vậy đối với cô mà nói, kết hôn chính là chuyện cả đời, đương nhiên là phải cực kỳ thận trọng.
Hiện tại cô ở cùng một chỗ với Lận Khiêm không được bao lâu, hiểu biết lẫn nhau còn chưa được vững vàng. Cũng không biết sau khi những tính tình mâu thuẫn ẩn núp bên trong bị lộ ra có thể trở thành nguyên nhân trí mạng cho tình cảm của bọn họ hay không. Cô không phải là người mang tất cả lợi thế đi mạo hiểm, chung đụng một thời gian dĩ nhiên là ổn thỏa. Huống chi, năm nay cô còn chưa tới hai mươi ba tuổi, chờ thêm hai năm nữa cô cũng chờ được. Nhưng cô sợ, sợ Lận Khiêm không chờ nổi.
Nghĩ đến bên ông ngoại của Lận Khiêm, trong lòng cô liền căng thẳng.
Chuyện này, đúng là không phải hai người cô và Lận Khiêm nói mà thành được.
"Mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy, con và anh ấy còn chưa tính đến kết hôn nhanh như vậy, còn có rất nhiều chuyện còn chưa giải quyết..." Tầm mắt của cô rơi vào hư không, nói với Tô Thanh, cũng như là nói với chính mình.
"Là mẹ nóng lòng, chỉ chớp mắt con đã lớn như vậy, thật nhanh..."
Trong phòng bệnh, đột nhiên Tống Bình rên rỉ một tiếng, Tô Thanh lập tức dừng lại, khẽ đứng dậy nhìn sang bên đó. Thấy ông nhíu chặt mày, có lẽ là ở tron mộng cũng cảm thấy vết thương đau đớn, không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này bà mới ngồi trở lại, như được thả lỏng vỗ ngực một cái.
"Chuyện của con mẹ không nói cho cha con biết. Nhìn bộ dáng Lận Khiêm chức vụ không thấp, mẹ sợ cha con biết về sau lại không sẽ sinh ra chuyện gì nữa, những năm gần đây, một nhà họ Triệu cũng đủ chơi đùa rồi."
Hơn hai mươi năm vợ chồng, cõi đời này sợ rằng không có ai hiểu Tống Bình rõ hơn Tô Thanh.
"Không lừa được cả đời, sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ biết. Ông ấy biết cũng sẽ không có gì."
Tống Mộ Thanh liếc mắt nhìn giường bệnh một cái, thu hồi hết vẻ mặt xanh xao mệt mỏi của Tô Thanh vào trong tầm mắt. Có lẽ vừa rồi bà có một lần nói lời thân thiết với cô, khiến cho cô mềm lòng một chút.
"Hộ lý đâu rồi, sao lại không nhìn thấy? Một mình mẹ vẫn coi chừng ở đây?" Cô quay đầu ra, nhanh chóng lướt qua cửa sổ.
Tô Thanh ấp úng, vẻ mặt lo lắng. Bà che giấu cảm xúc không tốt, Tống Mộ Thanh nhìn một cái cũng biết là có quỷ, liên tục hỏi tới bà mới nói: "Người lầu dưới đó, nói là hộ lý chăm sóc không được, vừa mới làm giải phẫu lại phải có người canh, cho nên..."
Nếu không phải nhớ rõ người trước mắt này là mẹ mình, Tống Mộ Thanh tức giận quả thật là muốn mắng bà đôi câu. Nhưng vừa thấy bộ dáng nghe lời chân tay co lại của bà, một câu nặng lời cô cũng không nói ra dudojc. Hít sau điều chỉnh giọng nói cho tốt, nhịn được kích động muốn trợn mắt lên.
"Tối nay mẹ về nghỉ ngơi đi, con ở lại chỗ này!"
Nói chuyện điện thoại mời hộ lý xong, mạnh mẽ đẩy Tô Thanh ra ngoài cho bà về đi nghỉ, đang muốn gọi điện thoại cho Lận Khiêm, trợ lý của Tống Bình lại tới tham gia náo nhiệt. Một người đàn ông ba mươi tuổi vẻ mặt bình thường, người có chút lùn, làm việc cũng tương đối là được, là Tống Mộ Thanh nhờ Triệu Nghị tìm cho. Thì ra là cái bình hoa kia bị cô có chút thủ đoạn khích bác đôi câu trước mặt Tống Bình, nói cô ta thân mật với đối thủ một mất một còn của Tống Bình, bị lấy đi mất rồi.
Còn chưa nghe hắn nói đôi câu chuyện của công ty, Tống Mộ Thanh đã cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch. Cô tựa vào trên ghế salon, nghe câu được câu không. Cuối cùng sau khi trợ lý lấy hồ sơ đưa cho cô, cô không còn hơi sức khoát khoát tay.
"Anh nói nhiều như vậy tôi một chút cũng không hiểu rõ, chuyện của công ty xin anh chỉ điểm."
"Chuyện này... Không thích hợp."
Anh ta dừng lại, gấp tài liệu lại, nhìn chằm chằm vào Tống Mộ Thanh.
"Không có gì không thích hợp. Anh cũng đã làm ở Triệu thị, tôi triệu nghị tưởng vào năng lực của anh, cũng tin tưởng nhân phẩm của anh."
"Tại sao cô lại tin chắc như vậy, khoog sợ tôi lấy hết sự nghiệp cha cô khổ cực tạo dựng lên hay sao?" Anh ta ngồi nghiêm chỉnh, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Tống Mộ Thanh nở nụ cười, thản nhiên nhìn thẳng anh ta: "Thứ nhất, tôi nhớ anh cũng đã rõ ràng hiện tại công ty hoạt động ở mức miễn cưỡng duy trì. Anh có móc rỗng thì cũng không lấy được bao nhiêu, ngược lại sẽ chọc một thân thịt tanh. Vả lại, anh là được Triệu Nghị tìm đến, thay vì nói tin tưởng anh, chẳng bằng nói tôi tin tưởng ánh mắt nhìn người của anh ấy."
Dụng cụ trong phòng bệnh phát ra âm thanh tít tít, đường gấp khúc trên màn hình giống như là không có điểm cuối, con số không ngừng biến hóa, lại duy trì ở trạng thái tương đối ổn định.
Trong phòng bệnh đều là mùi thuốc, Tống Mộ Thanh không thích mùi vị này, cảm thấy nó lạnh lẽo như binh khí, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo, sống lưng không nhịn được phát rét.
Cô một tay chống trán, lẳng lặng nằm nghiêng trên ghế dựa. Động tác nhìn như lười biếng lơ đãng, đầu rủ xuống, lông mi thon dài vừa đúng chặn ánh sáng trong mắt, khóe miệng mím chặt, một tay đặt trên đùi một cái tay khác chậm rãi vê mấy lọn tóc.
Mỗi lần khi cô tính toán cái gì đó, trong lúc lơ đãng sẽ làm động tác như vậy.
Khi trợ lý của Tống Bình rời đi có nói với cô: "Tôi từng nghe Triệu tổng khen ngợi cô có đầu óc, cũng giống như vậy, tôi rất tin tưởng ánh mắt nhìn người của anh ấy. Tại sao lúc này cô lại không muốn làm chủ sự vãn hồi cục diện của công ty, lại trơ mắt nhìn nó từng bước từng bước suy bại?"
Chủ sự? Vãn hồi cục diện?
Tống Mộ Thanh không phải là người phụ nữ có dã tâm, cô chưa từng nghĩ đến làm nữ cường nhân, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt như đàn ông. Cô nhiều lắm cũng được coi là nữ cường nhân có tâm khiếm khuyết về sự nghiệp, tất cả tâm tư của cô đều đặt ở ăn uống chơi cùng với việc bới móc chuyện của Tống Bình lên, chính là tiểu thư nhà giàu điển hình. Duy nhất một lần nổi lên dã tâm chính là với tình yêu, với Lận Khiêm.
"Nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy? Tóc cũng ăn vào trong miệng rồi kìa."
Đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc khiến Tống Mộ Thanh hồi hồn, nhưng cũng không bị kinh sợ. Bởi vì âm thanh đạm đà trọng giọng nói kia đã sớm khắc sâu ở trong đầu cô, không cần phải theo đường tuần hoàn di chuyển, làm sao có thể nhận lầm âm thanh của anh được.
Lận Khiêm vươn tay lấy vài cọng tóc trong miệng của cô ra.
Tống Mộ Thanh ngẩng đầu, cười với anh một tiếng, thuận theo tay anh.
"Dì đã đi về?" Lận Khiêm quét phòng một vòng, không phát hiện ra bóng dáng của Tô Thanh.
"Ừ, mẹ vẫn luôn ở đây nên em bảo mẹ về đi nghỉ trước, ngày mai rồi tới."
"Cho nên tối nay em muốn ở lại đây?"
Cô xê dịch, nhường một chỗ ngồi trên ghế cho anh, ai ngờ Lận Khiêm định bế cô lên, đặt ở trên chân mình. Mặc dù Tống Bình đang ngủ, nhưng thủy chung là trong phòng này vẫn có người, thêm nữa là y tá cũng có thể tùy lúc đi vào, cô tránh tay của anh, đứng lên nằm ở trên vai anh, đem một nửa sức nặng đè trên người Lận Khiêm.
"Không sai, Lận đoàn trưởng. Tối nay anh phải một mình trông phòng rồi."
← Ch. 60 | Ch. 62 → |