← Ch.61 | Ch.63 → |
"Không sai, Lận đoàn trưởng. Tối nay anh phải một mình trông phòng rồi."
Lận Khiêm khẽ cười một tiếng, quay đầu đến bên tai cô mập mờ nói: "Làm sao đây? Anh sợ không có an hem không ngủ được."
"Thật không biết xấu hổ." Tống Mộ Thanh giận trách đấm đấm lên đầu vai anh, sức yếu như gãi ngứa vậy.
"Không cần anh ở lại cùng em? Còn có hai ngày nữa anh phải trở về doanh trại."
Anh cầm cổ tay của cô, để ngón tay của cô duỗi thẳng, nhìn vân tay vòng từng vòng bất quy tắc trên ngón tay của cô. Dáng vẻ nghiêm túc giống như là đang nghiên cứu địa hình tác chiến. Anh cúi đầu, từ góc độ của cô nhìn càng thấy được đôi mắt nhỏ dài hếch lên của anh.
Một người đàn ông chính trực cương nghị lại có đôi mắt quyến rũ câu hồn hút phách như vậy. Bản lãnh vô cùng không tương xứng, đôi mắt đó lại càng đẹp hơn ở trên mặt anh.
"Nhanh như vậy?" Tống Mộ Thanh khẽ giật mình một cái. Vốn tưởng rằng cái kiểu tham dự hội nghị chính đảng quân khu này tối thiểu cũng phải nửa tháng, đánh đi đánh lại mới kết thúc, không ngờ chưa tới năm ngày đã xong. Không biết là cái hội nghị này không quá quan trọng hay là hiệu suất làm việc đột nhiên tăng cao nữa.
"Chưa kết thúc, chỉ là nhiệm vụ của anh phải về trước." Anh dừng lại một chút, bao chặt hai bàn tay của cô trong tay: "Qua một thời gian ngắn nữa có thể anh sẽ phải rời đi một chuyến."
"Đi chỗ nào?" Nghe anh nói muốn rời đi, Tống Mộ Thanh lập tức hỏi. Nhìn đến ánh mắt anh chợt lóe, cũng biết anh không được tiết lộ quá mức, vì vậy liền bỏ qua vấn đề này, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nói: "Khi nào đi thì nói với em một tiếng, đừng có đột nhiên mất tích giống như lần trước, để cho em không tìm được người. Chính anh... chú ý an toàn, gãy tay cụt chân là em không cần."
Vừa vặn vào lúc này y tá đi vào nhìn bình nước truyền của Tống Bình một chút. Lúc này Tống Mộ Thanh mới phát hiện ra thiếu chút nữa là thấy đáy, trong ống dây đã có một đoạn máu chảy, không khỏi bị y tá tận chức tận trách nói cho đôi câu.
Khó có khi cô không có già mồm át lẽ phải phản bác, nhất nhất gật đầu xưng vâng gọi dạ. Y tá thấy thái độ nhận lỗi của cô rất tốt, không nhìn qua cô nữa, dặn dò hai ba câu liền nói đến việc nhà.
"Chắc cô là con gái của người bệnh giường này, tại sao hôm qua lại không thấy cô? Cô không biết chứ, khi cha cô được đưa tới thật nguy hiểm, cả người đều là máu. Thật dọa người!"
Tống Mộ Thanh cười gượng hai tiếng, buổi tối gặp chuyện không may đó, cô tóc tán loạn, chân không, một thân áo ngủ, ăn mặc khác với hiện tại đến nhường nào, không nhận ra cũng không phải là không thể. Ở nơi bệnh viện này, nhiều trường hợp dọa người không phải là chưa từng thấy qua. Mặc dù khi Tống Bình đưa tới có chút nặng, nhưng "dọa người" thì có chút khoa trương.
"Đúng rồi, người lầu dưới đưa tới cùng cha cô là gì của cô? Nghe nói khi gặp chuyện không may bà ta ngồi trên ghế lái phụ." Y tá vừa thay bình truyền vừa quay đầu lại hỏi, giống như là lơ đãng hỏi qua.
Hai ngày nay người đàn bà kia náo loạn không chỉ một lần, khi trở về đều giống như là muốn lật cả nóc phòng lên. Sợ rằng bác sĩ y tá và người thân bệnh nhân hai tầng này, trong lòng người người đều có một kịch bản cẩu huyết rồi. Hiện tại thừa cơ hội này chụp vào đôi câu, ra khỏi phòng bệnh này khoe khoang cùng với người khác một chút.
Tống Mộ Thanh lập tức ghét người y tá diện mạo thân thiết này, đang muốn châm biếm cô ta Lận Khiêm lại mở miệng.
"Hiện tại y tá bệnh viện thật là chuyên nghiệp, không chỉ quan tâm thân thể bệnh nhân mà còn điều tra nguyên nhân tai nạn xe cộ." Anh đúng lý hợp tình mà nói, bộ dáng cùng với giọng nói giống như là thật sự đang khen ngợi người khác vậy.
Nghe được câu này, y tá ngượng ngùng nở nụ cười, nhanh chóng thu thập đồ rồi lập tức đi ra ngoài.
Vừa rồi bởi vì một thời gian nữa không nhìn thấy Lận Khiêm mà có chút tâm tình mất mát, bị nàng dứt khoát chuyển dời lên trên người phụ nữ tầng dưới kia. Có chút giận dữ trợn mắt nhìn Tống Bình nằm trên giường một cái, nếu không phải là do ông ta, hôm nay mẹ cô làm sao có thể bị người khác nói này nói kia ở sau lưng chứ.
Cái loại cảm giác bị người ở trong bóng tối chỉ chỉ chỏ chỏ, vừa quay đầu lại đều như không có chuyện gì xảy ra, muốn cho tất cả mọi người câm miệng lại nhưng không thể làm gì, cảm giác xấu hổ mở miệng, cô có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, coi như không phát hiện gì cả, nhưng Tô Thanh làm sao có thể chịu được.
Nghĩ đến bộ dạng tiều tụy của bà, Tống Mộ Thanh khẽ tự trách.
Cuối cùng Lận Khiêm cũng ở lại theo cô, mặc dù Tống Mộ Thanh khuyên rất nhiều lần, tìm tất cả lý do anh không cần ở lại nhưng anh lại luôn nói anh có hai lý do lưu lại.
Khi Tống Bình tỉnh lại Lận Khiêm vừa mới bị điều xuống dưới lầu mua cơm tối. Tống Mộ Thanh không phát hiện được ông tỉnh, nghe được ông nghe được tiếng "Tô Tô" van xin của ông thì mới phát hiện.
Cô châm chọc cười cười."Tô Tô" chính là gọi Tô Thanh. Tống Mộ Thanh chỉ nghe thấy ông ngoại bà ngoại gọi mẹ cô như vậy. Mà cho tới nay Tống Bình luôn gọi Tô Thanh là "Cô" hoặc là dứt khoát lược bỏ đi.
"Cô biết cái gì, chớ nói lung tung." Chán ghét mà vứt bỏ.
"Buổi tối có xã giao, không cần chờ tôi về." Phân phó.
"Hiện tại tôi rất bận, cô đừng tới phiền tôi." Không nhịn được.
"Rót cho tôi ly nước." Chuyện đương nhiên.
Châm chọc cỡ nào! Hai mươi năm qua, lần đầu tiên cô nghe được Tống Bình thân thiết gọi Tô Thanh, lại là khi ông bị bệnh liệt giường, khi không có cách nào đúng lý hợp tình, khi không thiếu được sự chăm chăm sóc của bà.
"Tô Tô?" Có lẽ là không nghe được đáp lại, Tống Bình gọi lại một tiếng.
Tống Mộ Thanh đi tới bên giường bệnh, mắt nhìn xuống.
"Tôi bảo mẹ về nghỉ ngơi, ông cần cái gì?" Cô lạnh nhạt hỏi.
Khi Tống Bình thấy cô trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, cùng với thất vọng. Khó khăn ngẩng đầu lên, lại chỉ dời được gối đầu một chút, thấy trong phòng bệnh không có những người khác, lúc này mới thật sự tin tưởng lời nói của Tống Mộ Thanh, không cam lòng nói một chữ: "Nước!"
Tống Mộ Thanh lấy một cốc nước, đi tới bình nước bên cạnh chỗ bông băng, dính một chút nước cho Tống Bình nhấp môi.
Cho tới nay, quan hệ hai cha con cô như kẻ thù, giương cung bạt kiếm. Tống Mộ Thanh vừa nhìn thấy ông giống như ăn thuốc nổ vậy, chỉ cần một chút lửa cũng có thể khiến cô đồng quy vu tận với Tống Bình. Ở nơi công cộng, vì mặt mũi nhau cô còn có thể khắc chế một chút, nhưng vừa về tới nhà lập tức liền khai hỏa. Cho nên trước đó bọn họ hiếm có sự an tĩnh như bây giờ, bình tĩnh làm cho người ta có chút khó chịu.
Tống Bình lắc đầu một cái, biên độ động tác rất nhỏ. Tống Mộ Thanh thu tay lại, đặt cốc nước về chỗ cũ, cô cũng ngồi lại lên ghế cách giường bệnh mấy bước. Cô thấy ông nhìn chằm chằm trần nhà một lát sau đó nhắm mắt lại, không biết là mệt hay là không muốn nhìn thấy cô nữa.
Lúc Lận Khiêm trở lại cô đã duy trì tư thế hai tay ôm ngực rất lâu. Ngay cả sống lưng dán chặt trên ghế cũng có chút mỏi. Nhìn thấy anh, ngay lập tức cô buông lỏng xuống, đứng lên đi tới ngoài cửa.
Mùi vị thức ăn trong bệnh viện hình như chỉ có mùi của thuốc sát trùng. Tống Mộ Thanh ăn qua loa hai miếng liền cầm đũa không động đậy. Lận Khiêm hỏi cô chuyện gì xảy ra, cô lắc đầu một cái, nói không có khẩu vị.
"Anh ăn, em nhìn."
"Nhìn anh ăn là em đã có thể no rồi?" Anh cầm đũa gõ một cái lên đầu cô, coi cô là đứa bé đang ăn kiêng.
Tống Mộ Thanh chống cằm, mắt nở nụ cười, người nghiêng về phía trước, thẳng mắt theo dõi anh: "Sắc đẹp thay cơm vậy, anh có mùi vị nhiều hơn nhiều so với thịt của Đường Tăng, lúc này em no bụng lắm."
Một người đẩy bệnh nhân ngồi trên xe lăn đi tới bọn họ. Lận Khiêm lườm cô một cái, nói chuyện cũng không nhìn đây là nơi nào.
Tống Mộ Thanh mím môi, tầm mắt nhìn theo người thân của người bệnh nhân kia, mãi đến khi cô ấy đi vào trong một phòng bệnh, không có bất kỳ phản ứng gì nữa mới thu hồi tầm măt. Hả hê nháy mắt với Lận Khiêm, anh xem, căn bản người ta cũng không nghe được.
Lận Khiêm tuyệt không ghét bỏ số cơm cô bỏ lại, tất cả đều ăn hết. Tống Mộ Thanh không biết lượng cơm anh ăn lại có thể lớn như vậy, chỉ nhìn cũng cảm thấy no rồi. Hai ngày nay mặc dù đây là lần ăn cơm chung đầu tiên của bọn họ, nhưng anh vẫn luôn giữ chừng mực đối với mình. May mắn là trước đây ở doanh trại chính mắt thấy anh giữa một đám đang ông ăn như hổ đói, tư thết dùng cơm tao nhã, vốn cô cho rằng lượng cơm ăn cũng không có bao nhiêu, cho nên lần thấy anh giải quyết xong lượng cơm tối thiểu đủ cho cô ăn cả ngày cô có chút sợ.
Hoài nghi vươn tay sờ sờ dạ dày anh, đụng vào cũng là cơ bắp cứng rắn.
"Mới vừa cơm nước xong, em muốn làm gì? Đây là ăn no rồi nghĩ đến dâm dục?" Lận Khiêm bắt được cổ tay của cô.
"Phi! Thật là không biết xấu hổ. Trước mặt công chúng, mặc bộ quần áo như vậy kính xin anh chú ý cử chỉ. Rơi vào mắt người có tâm nói anh vô lễ, làm mất thể diện của các đồng chí quân nhân."
Lận Khiêm sâu kín nhìn cô cười, cười không ngừng sợ hãi trong lòng Tống Mộ Thanh. Một hồi lâu, anh mới chậm rãi dựa tới, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi của cô.
"Đây là bệnh viện, em cũng đừng có làm loạn." Tống Mộ Thanh bỗng chốc ngửa ra sau, cảnh giác nhìn xung quanh.
Hoàn hảo là bọn họ đang ở chỗ gần cuối hành lang, không có nhiều người chú ý đến động tĩnh bên này.
Lận Khiêm thấy cô giống như con thỏ con bị giật mình, cười rất là vui vẻ. Trong ánh mắt trợn to của Tống Mộ Thanh, chậm rãi vươn tay, lấy hạt cơm còn dính trên má của cô, sau đó đưa ra phía trước cho cô nhìn, chứng mình anh thật sự không có muốn làm loạn.
Tống Mộ Thanh rất... , cảm thấy anh có lòng đùa giỡn mình, mặt đen lại một nửa.
"Được rồi, đừng nóng giận." Dụ dỗ người lại giống như là ra lệnh vậy.
Trong lòng Tống Mộ Thanh không thoải mái. cô cũng không phải là lính của anh, anh nói không tức giận thì phải cười với anh?
"Đừng tức giận nữa, hình như là cha em tỉnh, vào xem một chút."
Tống Mộ Thanh tỉnh lại. Mặc dù trên mặt vẫn còn xanh xanh tím tím, nhưng nhìn ra được ông không thoải mái nhíu lông mày.
"Ông muốn cái gì?" Tống Mộ Thanh theo bản năng cho là ông khát liền đi qua cầm cốc nước lên!
"không phải." Tống bình cúi đầu phun hai chữ. Bởi vì thời gian dài không mở miệng nói chuyện, giọng ông có chút khàn khàn.
Tống Mộ Thanh dừng lại, cầm cốc nước ngẩn người tại chỗ.
hiện tại ông không thể ăn đồ ăn, cũng không thể ngồi dậy, chỉ có thể nằm ở nơi đó, tỉnh phải nhìn trần nhà, mệt mỏi liền híp mắt một lát. Nhưng truyền dịch cả một buổi chiều, vừa rồi ông không không a mồ hôi, có phải là muốn bài tiết?
Tuy nói là phụ nữ, nhưng mà trong trí nhớ lúc nhỏ của Tống Mộ Thanh, Tống Bình đến ôm cô cũng chưa từng, chớ nói chi là hôn. Cho nên lúc này muốn cô phục vụ ông đi tiểu, trong lòng khó tránh khỏi có chút chán ghét.
Hộ lý trước kia bị Tô Thanh quá tốt bụng đưa xuống tầng dưới, người mới còn chưa tới. cô chọc vào bên cạnh, nhìn vẻ mặt Tống Bình khó chịu, có chút không biết làm sao.
Có nên gọi Lận Khiêm không? Nếu như mà gọi, anh có nguyện ý hay không?
Trong lòng cô không nguyện ý muốn Tống Bình thấy anh sớm như vậy. Khi lòng tràn đầy kỳ quái không cam lòng xoay người lấy cái bô thì có một cái tay ngăn cản cô lại.
"Em đi ra ngoài trước đi, anh giúp."
"Anh..."
"Nghe lời, loại chuyện như vậy anh làm là được rồi." Lận Khiêm vỗ vỗ cánh tay của cô, nghiêng đầu về phía cửa một cái.
Tống Mộ Thanh do dự đứng ở đằng kia, Tống Bình nhìn thấy Lận Khiêm, vẻ mặt không hiểu, nhìn giống như hỏi thăm Tống Mộ Thanh. cô cái gì cũng không nói, đi ra ngoài, mặc cho chính ông đoán đi.
cô đứng ngồi không yên trên hành lang, thỉnh thoảng ngó ngó hướng cửa. Chẳng qua bao lâu Lận Khiêm đi tới, đi tới nhà vệ sinh. Tống Mộ Thanh không có lo lắng người trong phòng bệnh lập tức đi theo.
"Ông ta có hỏi anh cái gì không?" cô canh giữ ở cửa nhà vệ sinh, vừa thấy anh ra ngoài liền hỏi.
Lận Khiêm cuốn lại tay áo sơ mi, sau đó Tống Mộ Thanh đưa khăn giấy tới cho anh lau khô tay. không nhanh không chậm nhìn cô một cái: "Hỏi."
"Hỏi anh cái gì? Anh nói làm sao?" cô vội vàng hỏi.
"Đương nhiên là nói tình hình thực tế." Anh cố ý nhảy qua vấn đề đầu tiên của cô.
Tống Mộ Thanh lập tức bình tĩnh lại, không nhìn ra vui mừng hay là không cao hứng.
"Nếu như anh hiểu không sai, em không muốn anh chạm mặt với cha em?" Anh dẫn cô tới khúc quanh an toàn không có người, hai cánh tay khoác lên trên vai cô: "Tại sao? Là tạm thời không nghĩ tới hay là vĩnh viễn đều không muốn?"
Đương nhiên là tạm thời không muốn. Nhưng cô không lập tức trả lời. Bên cạnh bọn họ chính là cửa sổ, bên ngoài đã hoàn toàn tối, bầu trời xa xăm một màu đen tối làm cho người ta hít thở không thông, đè nén cực kỳ. Trong cầu thang nghe thấy tiếng đèn, thời gian dài không có động tĩnh của ánh đèn liền tối đi, không kịp đề phòng, cô không nhìn thấy sắc mặt hiện tại của Lận Khiêm. Chỉ nhớ ở một khắc ánh đèn mất đi kia, vẻ mặt của anh thật thối. Giống như là bị ăn sạch sành sanh, người nọ lại không phụ trách anh, phủi đít bỏ đi vậy.
"nói chuyện!" Đèn lập tức lại sáng lên.
"Đây không phải là đang suy nghĩ nói gì sao." cô híp híp mắt, không thích ứng được ánh sáng hiện tại.
Lận Khiêm cắn răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm giống như sắc trời bên ngoài vậy. Tống Mộ Thanh rất hài lòng giật giật khóe miệng, lập tức nhào qua, hai cái tay treo trước cổ của anh.
"Việc binh không ngại dối lừa, đồng chí đoàn trưởng anh thật không bình tĩnh. Anh trêu em một lần, em cũng đùa giỡn anh một lần, hiện tại hai ta huề nhau." cô vươn tay chọc chọc ngực anh.
"Người huề là huề với "khuê mật" của em, cả đời này cũng đừng nghĩ huề với anh!" Anh cắn răng nói. nói xong cũng hung hăng cắn lên cái cổ trắng muốt của cô một cái.
"Ai ui, anh cầm tinh con chó à, tại sao động chút là cắn người?" Tống Mộ Thanh bị đau, hai bàn tay dùng sức vỗ lên lưng anh.
← Ch. 61 | Ch. 63 → |