← Ch.59 | Ch.61 → |
Trong phòng bệnh, Tô Thanh nhìn Lận Khiêm hết sức khó xử, hoàn toàn không phải là lúc cha mẹ vợ gặp mặt con rể. Mặc dù đã nói chuyện qua điện thoại với nhau, người vốn cũng không am hiểu xã giao như bà, đang suy đoán sắc mặt âm tình bất định rốt cuộc là đang có cảm giác như thế nào, ngay sau đó đối với người chưa từng gặp mặt này, nhìn co rể quan quân uy phong lẫm liệt, dọa người cũng không biết nên có thái độ gì.
Không biết nên làm như thế nào còn có Lận Khiêm.
Mọi người đều nói, cha mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng, nhưng khi mẹ vợ tương lai quan sát anh thì vẻ mặt lo lắng trùng trùng, ánh mắt cũng không giống là hài lòng với người con rể này. Chẳng lẽ khong hài lòng với anh?
Tống Mộ Thanh đang nhìn Tống Bình bị thương nghiêm trọng đến mức nào, lại bị Lận Khiêm đụng vào cánh tay. Cô quay đầu nhìn anh một cái, dùng một chút mới phản ứng được, vội vàng nói với mẹ cô: "Đây là Lận Khiêm."
Lận Khiêm nghe vậy lông mày khẽ động, chuyển cho cô ánh mắt "cứ như vậy?" Thấy Tô Thanh chuyển mắt qua bên anh, lập tức cung kính nói: "Dì khỏe chứ, cháu là bạn trai của Mộ Thanh. Hai ngày trước công việc khá bề bộn, không thể phân thân. Chú như thế nào rồi ạ?"
Anh cao hơn Tô Thanh hai cái đầu, lúc này thoáng cúi đầu xuống, giọng nói ân cần nhưng lại không quá ân cần.
"A, cậu ta..." Tô Thanh theo bản năng nhìn về phía Tống Mộ Thanh, thấy cô chỉ nhìn Lận Khiêm, liền chần chừ nói: "Bác sĩ nói thương thế của ông ấy không nặng, chăm sóc cẩn thận một thời gian là ổn."
Lận Khiêm trầm ngâm một lát liếc mắt nhìn Tống Bình trên giường một cái: "Hoàng chủ nhiệm ở bên bệnh viện quân đội rất nổi danh trong khoa, cháu có chút giao tình với ông ấy. Nếu như dì muốn chuyển viện cho chú thì cứ nói, cháu có thể giúp một tay."
Một ngày trước anh đã hỏi y sĩ trưởng về bệnh tình của Tống Bình. Vết thương nghiêm trọng nhất của ông là ở bên trong, lúc tai nạn xe tổn thương hai cái xương sườn, xương sườn bị gãy đâm rách gan. Y sĩ trưởng liên tục cảm thán thật may là đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không...
Tô Thanh càng lộ vẻ co quắp, hai tay quấn thành một đoàn, nhìn anh nhanh một cái liền cúi thấp đầu, ngược lại làm cho Lận Khiêm không biết phải làm sao.
Tống Mộ Thanh nhìn bộ dạng của Lận Khiêm, không khỏi cảm thấy chóp mũi đau xót, trong lòng cảm động rối tinh rối mù. Nhéo hông anh một cái, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ nơi này cũng rất tốt, anh đừng đi khắp nơi nhờ quan hệ."
"Không có việc gì, chỉ cần nói một tiếng với bên kia là được." Anh vỗ vỗ tay của cô, nói nhẹ nhàng lưu loát, Tống Mộ Thanh vẫn không chịu, cố chấp nheo lông mày. Tô Thanh cũng vội vàng nói theo: "Không cân không cần, nơi này vô cùng tốt."
Bằng quan hệ của anh, Tống Mộ Thanh tin tưởng chỉ cầ cần anh mở miệng thì đây không phải là chuyện khó. Nhưng khó trả nhất chính là nợ nhân tình, nếu vì nhà cô có chuyện, còn là chuyện làm người ta bực bội như vậy, để cho anh ghi nợ ân tình, đem chuyện nhà gặp nạn đi cầu xin người khác đặt lên đầu anh không phải là làm khó anh sao.
Nguyên nhân khiến cô không muốn anh giúp một tay là cô không bỏ được. Anh bò lên đến vị trí hôm nay chưa từng động tới quan hệ của gia đình, hoàn toàn dựa vào từng giọt nước mắt, từng giọt mồ hôi của mình mình mà liều mạng, có thể thấy được là một người thanh cao kiêu ngạo. Vừa nghĩ tới anh vì chuyện vụn vặt này mà theo người đặt quan hệ, đi cầu người giúp một tay, cô liền đau lòng.
Cô cố chấp không chịu để mình giúp một tay như vậy, trong lòng Lận Khiêm bắt đầu có chút không thoải mái. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, liền hiểu rõ cô suy nghĩ vì mình, anh ở đằng sau nắm lấy tay cô.
Hai người dựa vào quá gần nhưng Tô Thanh cũng không hề nhận thấy mờ ám giữa hai người bọn họ, thu thập qua loa chút đồ trên ghế, liền mời anh ngồi xuống.
Bà là người phụ nữ truyền thống, từ buổi tối gọi điện thoại tìm Tống Mộ Thanh, nghe điện thoại là đàn ông, lòng của bà vẫn treo đến giờ.
Sau khi sinh Tống Mộ Thanh đây là lần đầu tiên bà bận tâm chuyện của cô như vậy. Lát sau suy đoán bọn họ đã đến bước kia, nếu trước hôn nhân xảy ra chuyện gì, sau này Tống Mộ Thanh có bị thua thiệt hay không? Lát sau lại lo lắng, nếu thật sự đến nông nỗi đàm hôn luận gả, Tống Bình kia chính là một minh chứng, làm cho người ta chế giễu là nhỏ, chỉ sợ ngày sau sẽ thêm phiền toái cho Tống Mộ Thanh, khiến Tống Mộ Thanh bị người ta xem thường.
Bà đứng ngồi không yên, ở trong phòng bệnh đi tới đi lui, khiến Tống Bình lầm tưởng ông bị thương vô cùng nghiêm trọng, bổ tới hỏi bà đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Bà lo lắng trùng trùng nhìn ông một lát, lại một chữ cũng không chịu nói, điều này càng làm cho ông cho rằng điều mình nghĩ là đúng.
Cho đến khi thấy Lận Khiêm người thật, lòng Tô Thanh mới thấy yên tâm một chút. Khi nhìn rõ Lận Khiêm, lông mày lại nhíu lại, nhìn dáng dấp, là một quan quân...
Bà vẫn như có điều suy nghĩ, Tống Mộ Thanh liền gọi bà vài tiếng mới lấy lại tinh thần.
Hai ngày này, cô ta đều nháo như vậy?" Vừa nghĩ tới người phụ nữ kia, trên mặt Tống Mộ Thanh không tự chủ mang theo sự tàn khốc.
Tô Thanh sững sờ, ấp úng nói: "Cũng không phải là... Mẹ của nói bị tai nạn xe cộ, tâm tình không tốt cũng là điều đương nhiên. Ai, nếu không phải là cha con lái xe, người ta cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Tống Mộ Thanh nghe lời này, lông mày nhíu lại, tức giận mới đè xuống lại xông lên. Phải nói bà là rộng lượng tha thứ hay là hiền lương thục đức? Hiện nay cũng không phải là cổ đại, chồng cưới vợ bé hay là ở bên ngoài nuôi tình nhân, cũng không thể ra vẻ một chút bất mãn. Cô không biết có nên hay không nên oán giận ông ngoại và bà ngoại nuôi dạy bảo vệ bà quá tốt, ngay cả một chút ghen tị buồn bã cũng không lộ ra ngoài?
Tống Mộ Thanh hít sâu mấy hơi, chuyện này người phải thay đổi là bà, thế nào cũng không để Tống Bình và người phụ nữ kia tốt hơn.
Nhưng lời này cô không thể nói trước mặt Tô Thanh.
Nói cũng chỉ đổi được một câu thở dài của bà: "Tại sao có thể nói như vậy, dù sao ông ấy cũng là cha của con."
Nghĩ tới đây cô liền không nhịn được trợn mắt nhìn Lận Khiêm một cái, ý cảnh cáo mười phần, sau này anh mà dám làm ra chuyện như vậy anh sẽ biết tay! Quay đầu cô lại hỏi: "Thương thế của người đàn bà kia như thế nào?"
Không hề kiêng dè Lận Khiêm chút nào, hôm nay cũng không sợ cho anh nghe mấy chuyện khiến cô chán ghét rồi.
Lận Khiêm thấy hai mẹ con cô nhắc đến sự kiện kia, dù sao ở nơi này cũng hơi lúng túng. Hôm nữa Tô Thanh nhìn Tống Mộ Thanh muốn nói lại thôi, cũng ý thức được lúc này sự hiện hữu của anh nên dừng lại. Anh đứng lên nói muốn đi ra ngoài một chút. Tống Mộ Thanh nghi hoặc nhìn anh, nghĩ đến mặc dù hôm xế chiều hôm nay anh không có an bài, nhưng thời gian cũng không hoàn toàn tự mình chi phối, đều là tùy thời đợi lệnh: "Anh có chuyện thì đi trước đi, buổi tối tự em về là được rồi."
"Không có việc gì, anh đi ra ngoài hút điếu thuốc." Anh thản nhiên hạ khóe miệng, áy náy gật đầu với Tô Thanh một cái, liền mở cửa đi ra ngoài.
Lận Khiêm đứng ở ngoài phòng bệnh, quay đầu lại liếc nhìn. Xuyên qua cửa sổ nhỏ bằng thủy tinh, chỉ thấy bóng lưng uyển chuyển của Tống Mộ Thanh. Anh không khỏi có chút phiền não, móc bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu, đang muốn đốt lại chợt nhớ tới bệnh viện không cho hút thuốc lá. Bực bội đặt về, nheo lông mày đi xuống lầu.
Trong phòng bệnh, Tô Thanh thấy cửa đóng lại liền vội vàng kéo tay Tống Mộ Thanh: "Cậu ta đang làm việc trong quân đội? Là làm cái gì?"
Tống Mộ Thanh cho là Tô Thanh coi trọng cấp bậc của Lận Khiêm như những người khác, lập tức có chút không vui rút tay về, thản nhiên nói: "Một sĩ quan nhỏ mà thôi."
"Làm sao con lại tìm quan nhân..." Tô Thanh lẩm bẩm nói.
"Quân nhân thì sao, có cái gì không tốt?" Tống Mộ Thanh lập tức phản bác, bộ dạng khẩn trương như...
Tô Thanh nặng nề hít một hơi, cuối cùng lại chậm rãi thở ra.
Nếu Tống Mộ Thanh đã quyết tâm muốn ở chung với Lận Khiêm, bà còn có biện pháp gì ép cô? Chuyện cô quyết định, cho tới bây giờ chưa có người thay đổi được.
← Ch. 59 | Ch. 61 → |