Truyện:Người Yêu Của Triều Tịch - Chương 08

Người Yêu Của Triều Tịch
Trọn bộ 28 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ratting: 18+

Tuyết bay đầy trời, Tokyo cũng đã sang mùa đông giá rét. Tôi cắn môi, đứng nấp trong một khúc quanh hành lang. Tôi để Mộc Sâm ở lại Paris, trở về Tokyo. Tại sao? Chỉ vì muốn làm việc mình muốn, có thể nhìn thấy Dương Kiếm dù chỉ từ xa.

Đã qua mười hai giờ, hai chân tôi đứng đến có phần tê dại. Đang định bỏ đi, cửa thang máy bỗng bật mở, Dương Kiếm đi ra từ thang máy.

Đây là công ty của nhà Y Đằng ở Tokyo. Hơn hai năm không gặp, thân hình Dương Kiếm hình như ốm hơn. Giữa mi tâm càng thêm lạnh lùng. Toàn thân tỏa ra một hơi thở khiến người ta phải cách xa vạn dặm. Tôi nhìn người đàn ông quen thuộc đến không thể hơn nữa đứng đó, miệng khô đắng không thốt nên lời.

Dương Kiếm ngừng lại, nghi hoặc nhìn tới chỗ tôi. Tôi cả kinh, rụt nhanh người về sau. Sắc mặt của anh trầm xuống, dường như rất chắc chắn, bước lại phía tôi. Tôi kinh hoàng muốn chạy, nhưng ba mặt phía sau lại là tường. Nếu phải đi ra lúc này, không bằng đánh cuộc xem anh có thật sự thấy tôi hay không.

Một bàn tay to thô lỗ túm tôi ra ngoài. Dưới ánh đèn soi rọi, trong con người Dương Kiếm tràn đầy tức giận, tiếp theo là kinh ngạc, không thể tin, mừng rỡ, hoài nghi, cuối cùng là bình tĩnh và lạnh lùng.

Tôi không ngờ lần trùng phùng của chúng tôi lại lúng túng như vậy. Tôi vừa định nói, anh lại mạnh mẽ kéo tôi đi. Đặt tôi vào trong xe, đóng chặt cửa. Anh dùng sức xoay tay lái, đột nhiên nghiêng người hôn tôi. Tôi cơ hồ không kịp phản ứng đã bị anh đặt ở dưới. Anh gặm cắn da thịt tôi một cách dữ dội, vén váy dài của tôi lên. Tôi bị đau lui về sau, bị anh giữa chặt lại. Anh phóng thích cho dục vọng của mình, xé rách quần lót của tôi, không có bất kỳ màn dạo đầu nào liền đi thẳng vào trong.

Đây quả thực là một cuộc cường bạo. Tôi lên tiếng kêu đau, bị anh nuốt vào miệng. Anh luật động điên cuồng trong cơ thể tôi, giống như muốn chứng minh hoặc là trốn tránh cái gì đó. Dục vọng của anh cứng như sắt, đốt lên ngọn lửa dục trong cơ thể tôi. Đau đớn nhanh chóng qua đi, thân thể chúng tôi quen thuộc nhau đến vậy. Vừa tiếp xúc, đã biết đối phương cần gì. Lửa dục sôi trào dưới sự dẫn dắt của anh, tôi cắn lên vai anh. Cả người Dương Kiếm run lên, tiến công càng hung mãnh. Cảm thấy anh trong cơ thể tôi ngày càng trướng lớn, tôi ý thức được điều gì sắp xảy ra, yếu đuối từ chối: "Không..."

Dương Kiếm khóa tay tôi một bên. Dục vọng nóng rực của anh mỗi lần đều chạm tới hoa tâm, tôi không chịu nổi kích thích lớn như vậy, rốt cuộc bật khóc. Dương Kiếm gầm nhẹ một tiếng, động thân, bắn tất cả ái dịch vào sâu trong cơ thể tôi.

Tôi thở hổn hển mặc Dương Kiếm đè trên người, toàn thân mệt mỏi rũ rượi. Dương Kiếm rốt cuộc nâng người dậy, trong mắt tràn ngập đau đớn: "Triều Tịch, anh hận em..."

Không hỏi tôi đi đâu, cũng không hỏi tại sao tôi trở lại. Dương Kiếm trầm mặc ân ái với tôi trong bóng đêm, xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy cảnh thành phố Tokyo phồn hoa vào ban đêm, cũng có thể trông thấy bóng dáng trần trụi của mình. Hai tay tôi chống lên cửa, Dương Kiếm dũng mãnh tiến công phía sau tôi. Tôi phát ra tiếng rên rĩ đứt quãng, anh cúi người về trước, cắn lên vành tai tôi, đôi tay ôm mông tôi. Hơi thở anh loạn nhịp, thân thể rung động vừa nhanh vừa vội. Tôi biết anh sắp lên đỉnh dục vọng, nhưng anh vẫn không rút ra để phòng ngừa có thai.

"Dương Kiếm..." Tôi yêu đuối muốn lấy chiếc áo mưa anh ném dưới đất. Dương Kiếm nâng tôi đặt lên giường, dùng sức tách hai chân tôi rộng ra, tôi mất khống chế thét chói tai. Sâu như vậy dường như cả cơ thể đều bị xuyên qua.

"Anh muốn toàn bộ của em." Dương Kiếm oán hận nói bên tai tôi, đột nhiên bất động. Cơ thể tôi tự động co rút lại, tôi muốn đẩy anh ra, nhưng đã bị cuốn vào cao triều, khoái cảm ập đến mãnh liệt. Lúc tôi sắp qua cao triều, Dương Kiếm đột nhiên co rúm, phóng ra trong tiếng thét của tôi.

"Anh điên rồi..." Cả người tôi xụi lơ bị anh đặt trên giường. Sau chốc lát nghỉ ngơi, anh lại nhanh chóng tiến vào. Dương Kiếm nắm mái tóc dài của tôi, cúi người cắn nụ hoa, dục vọng đoạt lấy thân thể tôi lại không nhúc nhích trong sự ma sát, khiến tôi phải nhỏ giọng khóc lóc cầu xin.

"Phải, anh điên rồi. Từ phút chốc nhìn thấy em anh đã điên rồi..." Dương Kiếm khổ sở nhìn tôi: "Triều Tịch, anh sẽ không thả em đi. Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng hòng biến mất trước mặt anh nữa."

*****

Dương Kiếm lấy đi hộ chiếu, thẻ tín dụng và tất cả những thứ có thể chứng minh thân phận của tôi. Anh mua cho tôi một ngôi nhà ở Tokyo, nói với tôi rằng hãy đợi anh một thời gian, anh sẽ đi cùng tôi đến bất kỳ nơi nào tôi muốn.

Tôi không biết mình muốn đi đâu. Dường như tôi luôn phiêu dạt, không cố định ở chỗ nào. Có lẽ điều tôi muốn nhất, chỉ là một ngôi nhà yên ắng, có người tôi yêu, sống cùng người đàn ông ấy.

Nhưng người kia nhất định không phải là Dương Kiếm.

Chuông cửa cắt ngang suy nghĩ của tôi. Tôi lên tiếng đi ra mở cửa, người đến làm tôi ngây dại, là Mộc Tâm.

Tôi dẫn Mộc Tâm vào nhà, xoay người đi pha cà phê nóng cho cô ấy. Bên ngoài đang có bão tuyết, cô ấy mặc nhiều lớp áo dày, mái tóc nâu thẳng chải thành một búi ưu nhã phía sau đầu. Mấy năm không gặp, trên người cô ấy đã có hương vị của người phụ nữ từng trải.

Tôi cười đặt ly cà phê trước mặt cô. Mộc Tâm hơi khom người nói cảm ơn, dáng vẻ rất lễ phép. Tôi cười cười: "Về Nhật Bản cũng không báo cho em, thật có lỗi quá."

Mộc Tâm cúi thấp đầu. Khói nóng từ cà phê lượn lờ xung quanh: "Chị, hôm nay em... đến tìm chị, là vì có chuyện muốn nói."

"Hả?"

Mộc Tâm dường như lấy hết dũng khí, đột nhiên ngẩng đầu: "Chị, xin chị hãy rời khỏi Nhật Bản!"

Tôi nhìn Mộc Tâm, mặt không chút biểu cảm. Đột nhiên tôi phát hiện mình rất giống Dương Kiếm, giỏi chôn chặt tình cảm thật sự vào chỗ sâu nhất trong lòng. Tôi nghe thấy âm thanh lạnh lùng của mình hỏi: "Tại sao?"

"Em biết." Mộc Tâm nhắm mắt lại, kiên quyết nói: "Em biết chị và A Kiếm, không phải quan hệ chị em, mà là quan hệ nam nữ thân mật!"

Cửa chính bị đẩy mạnh ra. Tuyết gió xen lẫn khí lạnh cuồn cuộn tiến vào. Dương Kiếm đứng ở cửa, hai tay nắm thành quyền, tầm mắt di chuyển từ người tôi sang Mộc Tâm: "Cô quên tôi đã nói gì rồi sao?"

Mộc Tâm đứng lên: "Em nhớ. Lại càng không quên, em mới là vợ của anh. Mà cô ta." Mộc Tâm quay đầu, tôi đọc được sự khinh miệt trong mắt cô ấy: "Là chị ruột của anh!"

Dương Kiếm trầm mặc tiến lên, tôi cảm thấy toàn thân đang rét run. Tôi không muốn làm Mộc Tâm bị tổn thương. Nhưng có lẽ, chỉ riêng sự tồn tại của tôi, cũng đã tạo thành vết thương cho cô ấy rồi.

"Dương Kiếm..."

Tôi nắm lấy tay Dương Kiếm. Mộc Tâm đột nhiệt vươn tay đẩy tôi ra, tôi không hề phòng bị ngã ra đất: "Cô có biết liêm sỉ hay không. Hai người là chị em! Làm sao cô có thể..."

Dương Kiếm cắt ngang lời Mộc Tâm, khom lưng ôm lấy tôi: "Y Đằng Kiếm tôi từ đầu chí cuối chỉ yêu một người con gái, đó chính là Dương Triều Tịch." Dương Kiếm nói xong, hơi híp mắt nghiêng người bước tới: "Cô hãy nghe cho kỹ, tôi họ Y Đằng, cô ấy họ Dương. Chúng tôi không hề có bất kỳ mối quan hệ hộ tịch nào."

Mộc Tâm lui về sau một bước: "Không..."

Vẻ mặt Dương Kiếm lạnh lẽo: "Tôi không cho phép bất kỳ ai tổn thương cô ấy. Kể cả cô."

Mộc Tâm oán hận liếc tôi một cái, xoay người chạy ra ngoài. Dương Kiếm cúi đầu, nhìn vẻ mất hồn của tôi, nhẹ nói: "Triều Tịch..."

"Anh định sẽ như vậy sao?" Tôi túm lấy tay anh, toàn thân nhất thời lạnh lẽo: "Anh điên rồi!?"

Dương Kiếm nhìn tôi: "Triều Tịch, anh nói rồi, anh sẽ không cho em biến mất trước mặt anh lần nữa. Anh sẽ không từ thủ đoạn giữ em lại."

"Em không thể kết hôn với anh, cũng không thể... sinh con cho anh." Tôi cảm thấy khí lạnh đang xuyên vào trong cốt tủy. Tôi chợt hiểu ra tại sao gần đây Dương Kiếm điên cuồng muốn tôi, lúc nguy cấp tôi hoàn toàn thuần phục dưới anh, quên mất phải làm các biện pháp bảo vệ. Tôi đẩy anh ra chạy vọt vào phòng, lấy thuốc tránh tai đổ hết ra bàn, cầm từng viên lên nhìn kỹ, mặt tôi nhất thời không còn giọt máu, toàn bộ điều là vitamin C.

Tôi quay đầu lại, Dương Kiếm tựa vào khung cửa, trầm mặc nhìn tôi. Tôi ngã ngồi trên giường: "Sao anh có thể..."

Dương Kiếm từ từ đi tới, cầm tay tôi áp lên mặt anh, trầm trầm nói: "Bất kể như thế nào, cho dù em hận anh, hoặc bất đắc dĩ phải tổn thương em. Anh cũng phải giữ em lại, Triều Tịch."

Crypto.com Exchange

Chương (1-28)