← Ch.08 | Ch.10 → |
Tôi nghiêng người dựa vào tường hành lang trong bệnh viện, cả người mệt mỏi không nói nên lời.
Mộc Tâm tự sát. Cô ấy chọn cách này để giữ Dương Kiếm lại.
Có lẽ thật sự là lỗi của tôi, từ khi vừa mới quen biết ở Roma, hay gặp nhau trên máy bay, đó đã là một chuỗi sai lầm.
Mộc Sâm chạy tới từ cuối hành lang, túm lấy vai tôi: "Mộc Tâm, con bé sao rồi?"
"Không sao. Đang nghỉ ngơi ở bên trong". Tôi mệt mỏi đẩy tay Mộc Sâm ra. Mộc Sâm bước qua tôi định vào phòng, tôi kéo anh lại: "Người cô ấy muốn gặp bây giờ không phải anh, là Dương Kiếm. Cậu ấy đang chăm sóc ở bên trong, nên cho họ chút không gian riêng."
Mộc Sâm quay đầu lại, tôi nghiêng đầu: "Cho nên... để họ ở bên nhau đi."
Ban đêm, Mộc Sâm và tôi vào trong phòng bệnh. Mộc Tâm nằm trên giường, cổ tay băng gạc trắng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không chút huyết sắc, nhưng ánh mắt lại đặc biệt sáng rỡ. Tay cô ấy siết chặt Dương Kiếm, dùng con ngươi tràn ngập hận thù nhìn tôi. Sau đó nhìn sang Mộc Sâm: "Anh trai..."
"Con bé ngốc, có gì mà phải làm như thế này chứ." Mộc Sâm tiến lên vuốt tóc Mộc Tâm, nghiêng đầu nhìn Dương Kiếm: "Cậu nhất định phải chăm sóc con bé cẩn thận."
Sắc mặt của tôi và Mộc Tâm tái nhợt như nhau. Mộc Sâm đi lại bên cạnh tôi: "Anh đưa em về".
Dương Kiếm muốn đứng lên nhưng bị Mộc Tâm kéo lại: "Kiếm, đừng đi. Ở lại với em." Giọng cô uyển chuyển hàm xúc, điềm đạm lại đáng yêu. Băng trắng trên cổ tay bắt đầu rướm vài tia máu đỏ, có lẽ do vừa mới dùng sức nên vết thương bị hở.
Dương Kiếm nhấn chuông gọi bác sĩ, ngồi xuống, cầm ngược lại tay Mộc Tâm: "Được, anh không đi, em nghỉ ngơi cho tốt đi."
Tôi cắn môi dưới, nhìn thấy Mộc Tâm hả hê hất cằm lạnh lùng nhìn tôi. Lòng tôi không rõ là khó chịu hay ghen tị. Chỉ là cảm giác nghẹn tràn, giống như quả bóng căng hơi, lại như bị một tảng đá to lớn đè lên, dù thế nào cũng không đẩy ra được, đè nặng trĩu xuống.
"Anh đưa em về nhà." Mộc Sâm kéo tay tôi ra ngoài, nhẹ giọng nói bên tai tôi: "Đừng nhìn, cũng đừng nghe. Không nghĩ lung tung, đi theo anh là được rồi."
Cửa phòng bệnh đóng lại sau lưng tôi. Tôi quay đầu, xuyên qua lớp kính thủy tinh trông thấy Dương Kiếm đưa tay vuốt ve trán Mộc Tâm. Không thấy mặt anh, nhưng tôi khẳng định vẻ mặt của anh nhất định rất dịu dàng. Đó mới là gia đình, vợ của anh, người mà anh nên bảo vệ. Người phụ nữ kia có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh. Còn tôi, vĩnh viễn chìm trong bóng tối không thể trông thấy ánh sáng mặt trời.
"Triều Tịch..." Mộc Sâm nắm vai tôi xoay tôi lại nhìn thẳng vào anh: "Anh nói em nghe, người em yêu, em không thể yêu. Đây không phải chỉ là vấn đề của hai người, tình yêu của hai người sẽ thương tổn đến những người xung quanh..."
Đột nhiên có người từ sau lưng đẩy Mộc Sâm ra, đấm mạnh một quyền lên mặt anh. Thần trí của tôi nhất thời tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên chính là chạy lại chỗ Mộc Sâm, nhưng cơ thể bị người kia dùng sức kéo lại.
Toàn thân Dương Kiếm tỏa ra sự lạnh lùng, nắm chặt cổ tay tôi, lạnh lùng nhìn Mộc Sâm ngồi trên đất: "Chúng tôi như thế nào, cậu không có tư cách lên tiếng."
"Cô ấy là chị ruột của cậu!" Mộc Sâm đứng lên, không hề khách khí đánh trả lại một quyền. Dương Kiếm đẩy tôi ra, tôi lảo đảo lùi lại mấy bước, ngã ngồi trên ghế nhựa.
Dương Kiếm quầng nhau với Mộc Sâm, hai người đều là cao thủ Judo nhưng lúc này họ lại như trẻ con, dính với nhau đánh loạn xạ, người một quyền tôi một cước. Bệnh nhân và y tá trong bệnh viện bị dọa sợ, không ai dám tiến lên bước nào, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Dương Kiếm đánh mạnh vào cằm Mộc Sâm: "Cậu dựa vào cái gì mà chen vào, cô ấy là của tôi...'
"Tôi yêu cô ấy!" Mộc Sâm đánh một quyền vào bụng Dương Kiếm. Dương Kiếm gầm một tiếng, đột nhiên như nổi điên, đẩy mạnh Mộc Sâm ngã xuống đất, nắm chặt quả đấm định đánh xuống. Tôi xông lên ôm lấy cánh tay Dương Kiếm: "Dương Kiếm, đừng..."
Dương Kiếm và Mộc Sâm thở hổn hển. Dương Kiếm từ từ hạ tay xuống, đứng lên kéo tôi, ấn tôi thật chặt vào ngực của mình, lạnh lùng nói với Mộc Sâm: "Tôi cũng yêu cô ấy". Nói xong liền túm tôi kéo đi. Tôi quay đầu lại, thấy Mộc Sâm ngồi dậy, lau vết máu nơi khóe miệng. Trong khúc quanh, vẻ mặt Mộc Tâm vặn vẹo, nắm chặt tay vịn hành lang, thân thể cô run rẩy, máu tươi thấm ướt băng gạc nhỏ từng giọt xuống đất tựa như huyết liên nở rộ. Ánh mắt của cô lạnh lẽo, nhìn như xuyên thấu qua người tôi. Tôi đọc được trong mắt cô ấy:
Dương Triều Tịch, tôi muốn cô phải trả cái giá thật lớn!
*****
Ratting: 18+
Ánh mặt trời sáng rỡ rọi xuống từ bầu trời. Tôi vén chiếc váy dài in hoa lên, nở nụ cười ngọt ngào về phía Y Đằng Kiếm đang cầm máy ảnh ở đằng xa. Sau lưng tôi, nhà thờ St. Peter đứng trang nghiêm.
"Giáo đường San Pietro thuộc thành phố Vaticano, đường kính bốn mươi hai mét do Michelangelo thiết kế. Từ trên nhìn xuống có thể quan sát được cả quảng trường St. Peter." Y Đằng Kiếm đóng máy ảnh lại, đi về phía tôi: "Muốn lên xem không?"
"Sao lại không chứ?"
"Anh thích cảnh đêm của Roma." Y Đằng Kiếm thở ra một hơi, hưởng thụ cảm giác ánh mặt trời chiếu lên mặt: "Rất đẹp."
"Tâm nguyện lớn nhất của em là đi tham quan Kim Tự Tháp ở Ai Cập." Chúng tôi đi lên theo đoàn người: "Hi vọng sau này sẽ có cơ hội".
Y Đằng Kiếm giơ tay nắm vai tôi, cọ cọ đầu tôi: "Sau này em muốn đi đâu, làm gì, anh cũng sẽ làm với em".
Tôi cười: "Buổi chiều đi thăm đền Pantheon sao?"
"Để anh xem thử..." Y Đằng Kiếm rút một quyển lịch trình ra từ sau lưng: "... Ừ, buổi chiều trước tiên ghé nhà hát lớn Roma, rồi đi đền Pantheon".
"Em nghe nói, yêu quá sâu cũng là một loại tội nghiệt". Tôi cười chỉ chỉ trời cao: "Chư thần trên bầu trời không cho thế gian yêu nhau quá sâu. Yêu quá sâu, thần sẽ ghen ghét".
Y Đằng Kiếm nhìn tôi, con ngươi u ám như biển: "Anh đã phạm vào cái tội nghiệt này rồi..."
"Triều Tịch..."
Dương Kiếm khóa lấy hai tay tôi. Thân thể ép chặt nhau, dục vọng của đàn ông tranh đấu vào những phút cuối cùng của quá trình. Anh di động sâu trong cơ thể tôi, môi dán chặt trên cổ tôi, cảm nhận nhịp đập trái tim tôi. Dũng đạo co rút nhanh truyền đến khoái cảm khiến người ta mê hồn lan khắp toàn thân, tôi biết mình sắp không chịu nổi nữa. Tôi cắn bả vai Dương Kiếm, nhỏ giọng khóc thút thít: "Dương Kiếm, đừng làm quá như vậy..."
Sự yếu ớt phản kháng của tôi chỉ đổi lại Dương Kiếm đoạt lấy càng sâu hơn. Tốc độ ngày một nhanh, sức lực cũng ngày một mạnh, tôi không chịu được khoái cảm sinh lý, duỗi thẳng hai chân. Tư thế này khiến cho dũng đạo dưới thân co rút càng nhanh, bao lấy anh thật chặt. Dương Kiếm không nhịn được khẽ rên một tiếng. Động tác eo càng dữ dội hơn. Tôi phát ra một tiếng thét chói tai, toàn thân thể co lại, Dương Kiếm nặng nề húc vài cái trong cơ thể, một dòng dịch nóng rực phóng vào hoa tâm của tôi.
Cả người tôi đều đau râm ran, muốn lật người nhưng eo lại bủn rủn vô lực. Chỉ có thể chán nãn nằm ngửa trên giường, mặc cho Dương Kiếm ngắm nhìn thân thể trần truồng của mình. Anh khẽ nâng người, ánh mắt mê luyến, bàn tay quyến luyến vuốt ve da thịt tôi: "Lúc nãy khi ân ái, em nghĩ tới điều gì?"
"Chuyện trước đây".
Dương Kiếm cúi đầu, dịu dàng gặm nhấm nụ hoa trước ngực tôi, tay lại trượt xuống bắp đùi trơn nhẵn của tôi, vuốt ve qua lại. Ngón cái thỉnh thoảng quét qua nhụy hoa nho nhỏ giữa hai chân tôi, dư âm do vừa mới cao triều khiến cơ thể tôi hết sức nhạy cảm, không thể chịu nổi sự trêu đùa như có như không của anh. Tôi muốn khép hai chân, anh lại dùng sức tách ra. Anh ngồi giữa hai chân tôi, cúi đầu quan sát chăm chú. Mặt tôi đỏ lên: "Dương Kiếm, đừng nhìn em như vậy..."
Đầu ngón tay Dương Kiếm lướt qua bờ môi phía dưới người tôi, nhìn thấy tôi tiết ra ái dịch trong suốt, anh giơ tay vân vê một ít dịch, trong giọng nói có phần hài lòng: "Em muốn anh, Triều Tịch".
Tôi rên rỉ, vì anh đột nhiên xâm lấn. Sau khi tiến vào, cơ thể anh đè nặng xuống: "Anh muốn em lâu lắm rồi". Anh hơi rút lui, cọ sát ở lối vào của tôi: "Từ khi em không từ mà biệt ở Roma." Anh húc mạnh vào cơ thể tôi, tôi dùng sức nắm ga giường, cắn môi dưới. Dương Kiếm cuối đầu hôn khóe môi tôi, đầu lưỡi lướt qua đôi môi, đợi đến khi tôi đáp lại sự rút lui của anh, Dương Kiếm chơi trò ba cạn một sâu: "Em nợ anh rất nhiều lời giải thích, Triều Tịch". Dương Kiếm đứng dậy kéo tôi lên, để hai tay tôi chống trên mép giường: "Nhưng bây giờ cái gì anh cũng không muốn biết. Chỉ cần em ở bên cạnh anh..."
Lời anh lần nữa biến mất ở cấm địa ướt át của tôi, cơ thể tôi vì hưng phấn cực độ nổi lên một tầng màu hồng mỏng, anh đã hoàn toàn cứng rắn trong cơ thể tôi, đụng chạm vào điểm G của tôi. Tôi không chịu nổi ngã xuống giường, thân thể anh nghênh ngang dán chặt lên, lúc tôi run rẩy dưới người anh, Dương Kiếm cúi đầu cắn cổ tôi, buông thả bản thân trong cơ thể tôi: "Anh yêu em, Triều Tịch."
← Ch. 08 | Ch. 10 → |