← Ch.06 | Ch.08 → |
Đầu đau như muốn nứt. Cảm giác choáng váng nặng nề và nôn mửa khiến tôi cơ hồ không thở nổi. Tôi từ từ mở mắt, tự hỏi đây là đâu. Trần nhà trắng như tuyết, giường đồng lớn mạ vàng, ban công xa lạ bên ngoài mang lối kiến trúc Châu Âu. Sự phóng đãng đêm qua ập vào đầu, tôi hoảng hốt đứng dậy. Tôi nhớ mình đã quấn lấy bừa bãi với Dương Kiếm một đêm. Quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh. Chiếc chăn trắng che đậy cơ thể anh ta từ nửa phần eo trở xuống, lộ ra cái mông lý tưởng, mái tóc màu rám nắng. Tôi cắn môi dưới, trời ơi, tôi đã lên giường với một người đàn ông xa lạ.
Tôi dùng ga giường bao lấy cơ thể, luống cuống lục tìm quần áo mình trong đống tán loạn trên mặt đất. Tối hôm qua chúng tôi nhất định rất kịch liệt. Quần áo của tôi gần như đã không thể mặc được nữa, tất cả đều bị xé rách. Mặt tôi đỏ lên, lờ mờ nhớ rằng hình như do chính tôi xé thì phải.
Bất đắc dĩ tôi mặc đại một chiếc váy ngắn. Lấy áo sơ mi trắng của người đàn ông kia mặc vào. Trước khi ra khỏi cửa tôi quay đầu lại nhìn, bước chân nhất thời dừng lại.
Trừ màu tóc và màu da, ngũ quan của anh ta quả thật giống Dương Kiếm như đúc. Lúc này anh ta đang nằm ngủ trên giường, khó trách đêm qua tôi nhìn lầm. Thì ra không phải do uống rượu mà hoa mắt, mà vì họ quá giống nhau.
Tôi rón rén đóng cửa phòng rời khỏi khách sạn. Trời bên ngoài đã sáng, tôi nhớ hôm nay mình có một buổi họp báo phải đi. Lập tức đón xe chạy về.
Guli Anna nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của tôi, vỗ vỗ vai tôi: "Một đêm lãng mạn chứ hả?"
Tôi chạy vòng qua cô ấy vào phòng thay quần áo. Gặp phải Mộc Sâm trên hành lang, tôi mới nhớ ra, đêm qua anh ta đi với tôi: "Xin lỗi, em..."
"Không sao." Mộc Sâm cười cười đưa cho tôi một chiếc túi lớn: "Mọi thứ của em đều ở trong đây."
"Cảm ơn." Tôi nhận lấy chiếc túi chạy bay vào phòng thay quần áo, thực hiện một loạt động tác thay quần áo với tốc độ khi làm việc.
"Triều Tịch, anh cảm thấy em đang cố gắng làm cho bản thân trở nên phóng túng." Mộc Sâm dựa vào ghế gỗ dài. Sau khi tôi kết thúc show diễn, chúng tôi đã đi uống cà phê tại một quán coffee trên đại lộ Champs Elysees. Tôi giơ tay chỉnh một loạn tóc xoăn vừa uốn lúc sáng để diễn: "Biết tại sao đại lộ này tên là Champs Elysees không?"
"Hả?" Mộc Sâm chồm người lên, hỏi tôi. Tôi cười: "Mộc Sâm, anh không có việc gì làm sao? Anh đã ở đây với em gần một tháng rồi."
"Anh cảm thấy rất ổn. Anh vốn là một nhiếp ảnh gia tự do mà." Mộc Sâm hớp một ngụm cà phê: "Huống chi anh đang làm chuyện mà anh cho là quan trọng nhất."
"Chuyện quan trọng nhất? Đi theo em?" Tôi không tỏ thái độ gì: "Đại lộ này một nửa đều là các cửa hàng quần áo, nửa còn lại là công viên xanh cho nên mới có tên như vậy.
"Thật không?" Mộc Sâm cười. Tôi cũng cười: "Là em nói bừa đó."
(Champs Elysees nghĩa là Cánh đồng Elysees. Từ Elysees bắt nguồn từ chữ "Elysium" trong tiếng La Tinh nghĩa là Hòn đảo cực lạc – nơi dành cho những linh hồn anh hùng và đức hạnh yên nghỉ. )
"Anh biết là em nói bừa." Mộc Sâm đột nhiên kéo tay tôi: "Triều Tịch, em thật sự không biết vì sao anh vẫn luôn đi theo em ư?"
Tôi không rút tay, tim nhảy loạn xạ, sự khổ sở dâng lên trong lòng. Người đàn ông trước mặt này, em gái anh ta gả cho Dương Kiếm. Có lẽ bọn họ đang có một cuộc sống hạnh phúc. So với tình cảm của tôi, thứ mà từ trước tới nay chỉ mang lại bất hạnh, tôi có thể yêu cầu cái gì đây chứ?
"Mộc Sâm, em không thể..."
"Đừng trả lời vội, hãy cho anh một cơ hội, cũng như cho chính em một cơ hội." Mộc Sâm nói xong buông tay ra: "Muốn ăn tối ở đâu? Xem nào... đại tiệc ốc sên có được không?"
Tôi nhíu nhíu mày bày tỏ sự kinh tởm. Nâng ly uống một ngụm cà phê, mắt khép hờ, tạm buông bỏ hết mọi tâm sự. Tôi biết Mộc Sâm là một người thông minh, cho nên tôi không cần cự tuyệt quá rõ ràng. Trong đầu tôi bỗng hiện lên bóng dáng người đàn ông đêm qua, anh ta quả là phiên bản Châu Âu của Dương Kiếm. Lòng tôi đau xót, đau đến khó có thể hô hấp. Tôi tự giễu cười, xem như hết, Dương Triều Tịch, là do mày buông tay trước, bây giờ còn muốn cầu xin cái gì? Huống chi. Tôi tự động viên bản thân, mày phải tin rằng, sự lựa chọn của mày là đúng.
*****
Ngày hai ba tháng một, trận bão tuyết đầu tiên báo hiệu mùa đông đã đến ở Paris. Hoa tuyết bay lả tả đầy trời, khiến lòng tôi mông lung mờ ảo.
Tôi không ra ngoài, dựa vào cửa sổ sát đất nhìn cảnh tuyết ngoài kia. Trong phòng rất ấm áp, lò sưởi âm tường phát ra ánh sáng của màu nắng, chiếu sáng làm cả căn phòng nhuộm màu đỏ rực. Tấm thảm Ba Tư trên đất cũng rất ấm, tôi nhớ đến ngôi biệt thự giá rét trên núi. Mùa này, ở Nhật Bản cũng đang có tuyết rơi. Ngực tôi truyền đến cảm giác đau đớn nhè nhẹ.
Tôi... Muốn trở về xem nó thế nào rồi.
Mộc Sâm đẩy cửa vào, bất ngờ khi thấy tôi đang đứng trước cửa sổ: "Hôm nay em không ra ngoài sao?"
Tôi quay đầu lại: "Ừ."
"Hôm nay bên ngoài cảnh rất đẹp, có muốn đi xem cảnh đêm của sông Seine không?"
(Sông Seine: Ảnh đây. )
"Mộc Sâm." Mộc Sâm dường như nhận thấy được gì đó từ giọng điệu của tôi, động tác cởi áo khoác sững lại: "Sao vậy?"
"Em muốn rời khỏi Paris."
"Tại sao?" Mộc Sâm không quay đầu lại, tôi cắn môi dưới, không trả lời.
Mộc Sâm thở dài một cái. Quay đầu đi về phía tôi: "Triều Tịch, rốt cuộc anh cũng không giữ được em, phải không? Cho dù anh có cố gắng muốn ở bên em, em vẫn sẽ đẩy anh ra?"
"Xin lỗi..."
"Xin lỗi cái gì? Xin lỗi vì em không nhận nổi tình cảm của anh, hay vì em không cách nào báo đáp được?" Mộc Sâm đứng trước mặt tôi: "Anh đợi em lâu như vậy. Đây chính là đáp án cuối cùng sao?"
Tôi ngẩng đầu nhìn thằng vào Mộc Sâm. Trong mắt anh phản chiếu ánh lửa của lò sưởi, nhảy múa điên cuồng. Mộc Sâm giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, rồi trượt xuống xương quai xanh. Ngón tay anh lạnh lẽo. Anh hơi nhếch môi, tầm mắt di động theo động tác tay. Tôi không hề phản kháng, chỉ đứng yên ở đó. Mộc Sâm cởi áo khoác ngoài ra, mặc nó rơi xuống sàn nhà, đưa tay kéo dây buộc trên váy tôi. Chiếc váy tuột xuống, tôi cơ hồ thân không mảnh vải đứng trước mặt anh. Ánh lửa chiếu lên da thị, hết sức ma mị.
Mộc Sâm không nói một lời, một đường ôm tôi đi thẳng đến phòng ngủ. Cởi quần dài, lúc hai chúng tôi ôm nhau ngã xuống giường, anh chỉ còn lại một thứ trên người.
Mộc Sâm hôn từ cổ tôi xuống, hôn đến bầu ngực cao ngất, đường công hoàn mỹ này khiến anh yêu thích không muốn dời đi, đi qua vùng bụng bằng phẳng, trong mắt anh lóe lên vài tia điên cuồng, cuối cùng dừng lại ở lối vào mềm mại của tôi. Anh nhìn chằm chằm vào tơ sợi chiếc quần lót, tơ mỏng lạnh như băng, ẩn ẩn hiện hiện. Mảnh đất màu tam giác đen tuyền hơi nhô ra, Mộc Sâm thả tay, giương mắt nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn anh chăm chú, trong cả quá trình tôi đều trầm mặc. Dường như không chịu được ánh mắt của tôi, Mộc Sâm lấn người hôn xuống, đồng thời bàn tay to đưa xuống dưới, lấy đi tuyến phòng ngự cuối cùng của cả hai. Rốt cuộc đã thật sự lõa thể. Tay anh vuốt ve cơ thể tôi, loại thân cận da thịt này khiến cho lửa dục đỏ sẫm bùng lên.
Mộc Sâm lần nữa ngẩng đầu nhìn tôi. Dục vọng của anh chậm rãi ma sát ở lối vào, chuẩn bị đi vào. Cơ thể tôi mềm nhũn, ngoan ngoãn nằm dưới anh tiếp nhận, nhắm hai mắt lại.
"Nhìn anh." Mộc Sâm nắm cầm tôi, bắt buộc tôi mở mắt: "Anh muốn em nhìn anh."
Tôi nghe lời nhìn anh. Phân thân của anh đã tiến vào trong: "Triều Tịch, anh muốn em nhớ, người đàn ông đang đoạt lấy em, là anh."
Tôi cắn môi. Cố nén nỗi đau trong lòng và khoái cảm sinh lý. Mộc Sâm nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của tôi, dừng động tác lại: "Triều Tịch, em không phản kháng anh, là vì em nguyện ý tiếp nhận anh hay là vì muốn báo đáp?"
Tôi không trả lời, giằng co hồi lâu, Mộc Sâm thất bại ôm lấy tôi: "Được rồi, nếu thật sự em muốn đi, vậy anh sẽ thả em đi. Chỉ là em phải nhớ, người kia, em tuyệt đối không thể yêu..."
← Ch. 06 | Ch. 08 → |