← Ch.1990 | Ch.1992 → |
CHƯƠNG 1991: TỪ NAY VỀ SAU PHÓ MẶC CHO CUỘC ĐỜI
Câu nói của Kiều Kình gần như nghiền nát lòng tự trọng của Doãn An Táp dưới gót giày.
Anh ta bóp mạnh gáy cô ta, rít lên một câu, "Đó là cách cô yêu tôi sao?"
Lúc này, sắc mặt Doãn An Táp đã 𝓇𝐮·𝖓 rẩ·🍸 tái nhợt.
Cô ta không ngờ Kiều Kình lại phẫn nộ đến vậy.
Doãn An Táp lắc đầu lia lịa, vừa sợ hãi vừa gan lì nhìn anh ta, "Em không hãm hại anh, tin tức là do tòa soạn yêu cầu gửi đi. Em chỉ là một biên tập viên, viết tin nóng dựa theo yêu cầu của bọn họ thôi. Nếu như... anh và Hàn Vân An tình sâu như biển thì sao lại nhân lúc cô ấy không có nhà mà đi tới câu lạc bộ?"
"Ha, cô đúng là mạnh miệng!" Kiều Kình buông gáy cô ta ra, sau đó vỗ nhẹ lên má cô ta, lạnh lùng giễu cợt.
Cử chỉ đầy khinh miệt này khiến tim Doãn An Táp như bị dao cắt.
Có lẽ vì quá kích động, ý nghĩ muốn cⓗế·𝖙 kia của cô ta lại một lần nữa xuất hiện.
Đối với cô ta mà nói thì thế giới này chưa bao giờ tốt đẹp.
Điều duy nhất khiến cô ta nhớ mãi không quên chính là quãng thời gian ở bên Kiều Kình trước đây.
Bệnh tâm lý của Doãn An Táp khiến cô ta không thể tỉnh táo đối mặt với thực tế.
Hơi thở của cô ta dần trở nên gấp gáp, mồ hôi cũng lập tức lấm tấm trên trán.
Dường như hơi thở bình thường không thể giải tỏa được cảm giác ngột ngạt đè nén này.
Nhìn thấy trạng thái của Doãn An Táp như vậy, Kiều Kình chỉ cho rằng cô ta đang đóng kịch.
Anh ta híp mắt lùi ra sau một bước, chán ghét mỉa mai, "Đã đến nước này rồi mà còn định tỏ ra đáng thương trước mặt tôi? Doãn An Táp, trên đời này có nhiều phụ nữ, nhưng có lẽ cô là người viển vông và đạo đức giả nhất mà tôi từng thấy! Tôi khuyên cô hãy từ bỏ những suy nghĩ không nên có càng sớm càng tốt, lặng lẽ cút khỏi Lệ Thành cho tôi, đừng có làm trò mất mặt nữa!"
Nói xong, Kiều Kình lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi xoay người đi tới bãi đậu xe.
Lời lẽ sắc bén và thái độ kiên quyết của anh ta khiến cho Doãn An Táp hoàn toàn thấy rõ, từ trước đến nay trong mắt anh ta chưa bao giờ có mình.
Cô ta không phủ nhận đúng là mình có ý đồ riêng khi biên tập những dòng chữ kia.
Tiếc là cô ta đã quên mất, Kiều Kình là một người đàn ông lạnh lùng bạc tình, một khi không còn yêu là anh ta chẳng có gì lưu luyến.
Doãn An Táp mơ màng nhìn theo bóng lưng Kiều Kình, đôi mắt đen sâu hun hút không chút ánh sáng.
Cô ta ngửa đầu nhìn màn đêm, sau đó 𝐫_⛎_ռ 𝖗_ẩ_𝐲 lấy chai thuốc chống trầm cảm ra khỏi túi.
Không có nước, cô ta cứ thế khổ sở nuốt viên thuốc xuống.
Cô ta cũng không còn cách nào khác, dù có vô số lần nảy ra ý định muốn 𝐜_𝒽ế_𝐭, nhưng vẫn không thể hạ quyết tâm được.
Doãn An Táp từng lang bạt khắp nơi, cũng từng trải qua nỗi khổ của số mệnh, mãi đến khi gặp lại Nghiên Thời Thất và được cô gieo hi vọng trên quãng đường đời tràn ngập chông gai này.
Tiếc là cô ta không biết nắm bắt và cũng không nắm giữ được tình nghĩa ấy.
Doãn An Táp đã từng nghèo khổ, nên cô ta sợ nghèo túng hơn bất kì ai.
Cũng vì mối nhân duyên này nên cô ta mới ngày càng trở nên ham vinh hoa phú quý.
Chắc có lẽ do số mệnh không tốt, nên cô ta không có tư cách có được mọi thứ mình mong muốn.
Doãn An Táp đứng lẻ loi tại chỗ, cảm giác nửa đời đã qua của mình giống như một giấc mơ dài.
Tất cả những chuyện hèn mọn đều đã làm rồi, có lẽ nên kết thúc ở đây thôi!
Sau đó, ngày hôm sau Doãn An Táp liền nộp đơn xin nghỉ việc, đồng thời liên lạc với bên môi giới để bán căn chung cư. Nửa tháng sau, cô ta mang theo ba mươi triệu bước lên tàu hỏa.
Cô ta cũng không biết mình sẽ đi đâu về đâu, chỉ là mua một tấm vé, dự định từ nay về sau... phó mặc cho cuộc đời.
Không lời tạm biệt, không lời giải thích, cô ta xóa toàn bộ bạn bè trong WeChat, bao gồm cả Nghiên Thời Thất và Ưng Phi Phi.
Nếu như là mơ, cô ta liền chọn cách hoàn toàn cắt đứt với tất cả người trong mơ.
← Ch. 1990 | Ch. 1992 → |