Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1988

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1988
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1988: CẬU TA MUỐN KỂ TỘI TÔI VỚI EM!

Trước lời nói cứng nhắc của Kiều Kình, Hàn Vân An giơ tay cắt ngang anh ta, "Không sao, anh không cần phải giải thích với tôi."

Cô không có vẻ khó chịu, nhưng thái độ rất điềm tĩnh lại càng khiến Kiều Kình thấy căng thẳng hơn.

Anh ta tiến đến, khom gối ngồi xổm giữa sô pha và bàn trà, kéo ngón tay Hàn Vân An, vừa xoa nắn vừa nói: "Đó là tin lá cải thôi, tối hôm đó tôi chỉ đi uống rượu cùng đám anh em, lúc ra ngoài không đứng vững, cô gái kia tiện tay đỡ tôi, chỉ vậy thôi."

Kiều Kình mặc kệ Hàn Vân An từ chối, kể lại ngắn gọn rõ ràng sự việc xảy ra đêm hôm đó.

Anh ta cảm nhận được thái độ thờ ơ của cô, thậm chí... cô không buồn thể hiện chút cảm xúc tức giận nào.

Cô càng như vậy, Kiều Kình càng cảm thấy không nắm bắt được cô.

Hàn Vân An thở dài, nghiêng đầu nhìn Kiều Kình đang căng thẳng ra mặt, chợt nở nụ cười: "Anh thật sự không cần phải giải thích, nếu đã là tin bịa đặt thì cứ xử lí rõ ràng là được rồi."

Vậy sao?

Lẽ nào cô không nên cầm di động tức giận chỉ vào ảnh chụp, lớn tiếng chất vấn mình ư?

Nhưng cô lại nói thật nhẹ nhàng, bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Kiều Kình nắm chặt ngón tay Hàn Vân An, có những lời đã lên đến bên môi, suýt thốt ra khỏi miệng, nhưng lí trí vẫn đánh bại ý định gây sự vô cớ này. Không muốn hai người nảy sinh khoảng cách, Kiều Kình đành nuốt câu nói kia trở vào trong.

Sau đó, họ ngồi im lặng trong căn hộ, lúc thì trò chuyện đôi câu, lúc lại bận rộn với chuyện của riêng mình.

Kiều Kình không còn tâm trạng làm gì khác, nhận được điện thoại của trợ lý cũng chỉ lơ đễnh trả lời.

Bây giờ anh ta chỉ muốn biết, trong lòng Hàn Vân An rốt cuộc có mình hay không!

Thời gian trôi qua nhanh, hơn một tiếng sau, Kiều Kình nhìn Hàn Vân An đang pha trà hoa, mím môi hỏi: "Buổi tối định ăn cơm với Vân Đình à?"

Hàn Vân An thả vài cánh hoa khô vào ấm trà, sẵn tiện gật đầu, "Ừm, Vân Đình nói có chút chuyện muốn bàn riêng với tôi, chắc gần đây cậu ấy lại gặp khó khăn gì rồi!"

Kiều Kinh nghe qua là đã biết đây chỉ là cái cớ.

🍳⛎𝒶_n ♓_ệ của anh ta và Hàn Vân Đình không thân thiết cũng không xa lạ, cùng lắm cũng chỉ coi như có quen biết.

Kiều Kinh cười khẩy, "Tôi thấy cậu ta muốn kể tội tôi với em thì có!"

Hàn Vân An nhướng mày liếc nhìn anh ta, mỉm cười không đáp, "Nếu anh ngay thẳng, dù cậu ấy muốn kể tội thì cũng chẳng tìm ra được lí do!"

Kiều Kình không đáp lại.

Anh ta không định cản trở bữa tối của hai chị em họ, đúng lúc chuyện về tin tức kia cũng cần phải giải quyết.

Thế là, hơn năm giờ Kiều Kình bèn chào tạm biệt Hàn Vân An, rảo bước xuống nhà.

Anh ta quay vào xe, nheo mắt lại, mở WeChat, tìm được tin nhắn Kiều Mục gửi cho mình, xem qua địa chỉ tòa soạn trên đó, nhếch môi nở nụ cười lạnh.

Sáu giờ tối, chiếc Bugatti sang trọng chậm rãi dừng lại trước cổng tòa nhà Phổ Hoa, trụ sở tòa soạn.

Kiều Kình xuống xe tựa bên cạnh cửa, châm một điếu thuốc, nhìn về lối ra vào của tòa nhà, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Chưa đầy ba phút sau, một người đàn ông trung niên bụng tròn ung ủng vội vàng chạy từ bên trong ra.

Anh ta đứng trước cửa dáo dác nhìn quanh, khi thấy Kiều Kình lập tức nở nụ cười nịnh nọt, "Tổng Giám đốc Kiều, xin lỗi, đã để anh đợi lâu!"

Người này là Tổng Biên tập của tòa soạn.

Anh ta chạy lên trước, chìa tay về phía Kiều Kình, đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt.

Nhìn qua là biết đây là một kẻ khôn lỏi!

Chương (1-2252)