← Ch.1986 | Ch.1988 → |
CHƯƠNG 1987: CHỊ ĐỌC ĐƯỢC TIN VỀ KIỀU KÌNH CHƯA?
Sau khi các đồng nghiệp về trước, Hàn Vân An đi về phía Kiều Kinh trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao người.
Đôi nam nữ chững chạc lại xinh đẹp tuấn tú, chỉ đứng chung với nhau thôi cũng đã thấy đẹp mắt.
Kiều Kình đưa bó hoa cho cô, tháo kính râm xuống, "Có mệt không?"
Hàn Vân An đón lấy bó hoa, nhẹ nhàng lắc đầu, tay nghịch cánh hoa, "Không mệt, quen rồi."
Giữa sân bay ồn ào, ánh mắt sắc bén của Kiều Kình dừng lại trên khuôn mặt cô.
Hình như... cô không hề biết chuyện tin tức lúc sáng.
Ít ra theo như anh ta quan sát được, Hàn Vân An không có bất cứ sự khác thường nào.
Kiều Kình thầm thở phào nhẹ nhõm, nắm tay cô rồi cùng nhau ra khỏi sân bay.
Khoảng nửa tiếng sau, Kiều Kình lái xe đến khu chung cư của Hàn Vân An.
Sau khi xuống xe, Hàn Vân An nhìn Kiều Kình cầm lấy túi giấy từ cốp sau xe ra, thấy hơi khó hiểu, "Anh cầm gì đó?"
Kiều Kình thản nhiên đáp, "Quần áo lần trước em mua cho tôi ở Đế Kinh, quên đem về nhà, để tạm chỗ em trước."
Nói đoạn, anh ta lấy hộp trang sức từ trong túi ra đưa cho cô, "Đây là trang sức tặng em, tôi mang qua cho em luôn một thể."
Hàn Vân An không đưa tay đón ngay mà nhìn Kiều Kình với vẻ thích thú, cảm thấy buồn cười.
Túi đựng những bộ quần áo kia rõ ràng đã bị mở ra từ trước, hoàn toàn mâu thuẫn với câu ngụy biện của anh ta.
Hàn Vân An không vạch trần chút mưu mẹo nhỏ này, nhận lấy hộp trang sức rồi cùng nhau lên tầng.
Hôm nay Kiều Kình làm gì cũng cẩn thận dè dặt, cô đương nhiên cảm nhận được!
Nhưng người phụ nữ thông minh như Hàn Vân An sẽ không lên tiếng chất vấn.
Thật ra trước khi lên máy bay cô đã đọc được tin tức bên lề của Kiều Kình rồi.
Về đến nhà, Hàn Vân An cởi áo khoác vắt lên tay vịn sô pha, vừa ngồi xuống, di động trong túi áo khoác của cô đã đổ chuông.
Cô lấy ra xem, là Hàn Vân Đình gọi đến.
Cô không chần chừ, bắt máy lập tức cười hỏi: "Hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho chị thế?"
Hàn Vân Đình do dự trong thoáng chốc rồi đi thẳng vào vấn đề, "Chị đọc được tin về Kiều Kình chưa?"
Kiều Kình đang định treo đồ của mình vào tủ quần áo chợt khựng lại.
Anh ta đứng rất gần Hàn Vân An, nghe loáng thoáng tên của mình phát ra từ loa điện thoại.
Nghe hỏi, Hàn Vân An liếc nhìn Kiều Kình, từ tốn đáp: "Ừm, thấy rồi."
"Vậy chị nghĩ thế nào? Vẫn định tiếp tục với anh ta à?" Khi hỏi câu này, giọng Hàn Vân Đình đã tỏ ra rất khó chịu.
Theo anh thấy, Kiều Kình hoàn toàn không xứng với con gái cả của nhà họ Hàn!
Anh ta chịu an phận thủ thường thì cũng tạm chấp nhận được, thế nhưng lại nhân lúc chị Cả đi công tác mà chạy đi hẹn hò với phụ nữ thì không có tư cách có được Hàn Vân An.
Nghe thấy giọng điệu bất bình của Hàn Vân Đình, Hàn Vân An bỗng nhiên bật cười, "Em sao vậy? Chút chuyện nhỏ thế này cũng đáng để giận sao? Em đừng lo, chị tự cân đối được, hôm nay chị mới về Lệ Thành, nếu rảnh rỗi thì tối đến ăn cơm với chị đi!"
Hàn Vân Đình ở đầu dây bên kia thoáng do dự, nghiêm giọng nhận lời, "Ăn cơm thì được, nhưng đừng dẫn anh ta theo."
Hàn Vân An hơi khó xử, nhưng lại không muốn làm em trai mình thất vọng, đành xoa dịu: "Em đặt nhà hàng trước đi, đặt xong rồi báo chị biết."
Kết thúc cuộc gọi, Hàn Vân An đặt di động lên bàn, vừa quay sang liền thấy Kiều Kình vẫn đứng yên tại chỗ, "Anh làm gì vậy? Sao không ngồi xuống?"
Kiều Kình mím chặt môi, sắc mặt nghiêm túc nói: "Bản tin lúc sáng, tôi có thể giải thích!"
← Ch. 1986 | Ch. 1988 → |