Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1979

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1979
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1979: TÔI ĐẾN ĐÂY ĐỂ LÀM VIỆC, ANH CŨNG VẬY SAO?

Nửa giờ sau, Kiều Kình quẩn quanh mấy vòng trong phòng, thấy mới đó đã đến bảy giờ tối, anh ta không chần chừ nữa mà gửi tin nhắn WeChat cho Hàn Vân An.

[Kiều Kình]: Vẫn đang bận sao?

Lần này, Hàn Vân An trả lời lại rất nhanh chóng và vẫn ngắn gọn như trước.

[Vivian]: Ừm.

Kiều Kình nhìn màn hình, bực dọc chỉ muốn ném điện thoại đi.

Anh ta không nên tự mình đa tình chạy đến tìm cô làm gì!

Kiều Kình đi tới trước quầy bar, lấy từ trong tủ lạnh ra một chai bia, uống ừng ực một hơi.

Anh ta bị Hàn Vân An hành hạ mà quên mất bệnh dạ dày của mình rồi.

Chất lỏng lạnh buốt chạy dọc cổ họng chảy vào dạ dày, không tới vài phút, anh ta đã cảm thấy bụng đau quặn lên.

Kiều Kình ôm bụng, bực dọc nằm trên ghế sô pha, cơn đau bụng đến rất nhanh, càng lúc càng nặng hơn.

Anh ta đau đớn nhíu chặt mày, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa.

Kiều Kình cắn răng đứng dậy, lảo đảo đi tới trước cửa phòng, không kịp nhìn mắt mèo đã giật mạnh cánh cửa ra, gắt gỏng hỏi: "Chuyện gì?"

Anh ta tưởng đó là nhân viên phục vụ!

Nhưng trước cánh cửa đang mở, dưới ánh đèn vàng sáng rực ngoài hành lang lại là Hàn Vân An đang cầm cặp tài liệu cười nhạt.

Kiều Kình ngây người.

Nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng của cô, dường như... ngay cả cơn đau dạ dày cũng đã thuyên giảm đi rất nhiều.

Dáng vẻ kinh ngạc không chút lạnh lùng và kiêu ngạo thường thấy của Kiều Kình đã lấy được cảm tình của Hàn Vân An.

Cô bước vào phòng, nhìn lướt qua một lượt rồi đặt cặp tài liệu xuống, xoay người hỏi: "Anh đến Đế Kinh sao không nói trước với tôi?"

Kiều Kình đóng cửa lại, tiến lên hai bước, rầu rĩ nói: "Chẳng phải em đến Đế Kinh cũng không báo cho tôi biết sao?"

Hàn Vân An kinh ngạc, mắt lóe lên: "Tôi đến đây để làm việc, anh cũng vậy sao?"

"Đúng, tôi cũng vậy!"

Rõ ràng là Kiều Kình muốn đối đầu với cô.

Hàn Vân An khẽ thở dài, hai tay khoanh trước n.𝖌ự.↪️, cười nhạt nói: "Nếu đã đến làm việc, vậy sao lại cho người điều tra chỗ ở của tôi, tại sao lại cố ý chọn căn phòng ở ngay sát phòng tôi?"

Là người nhà họ Hàn, Hàn Vân An có yêu cầu rất cao về vấn đề an toàn của mình.

Buổi trưa sau khi nói chuyện điện thoại với Kiều Kình xong, cô đã nhận được tin báo có người đang điều tra cô, hơn nữa còn điều tra cả điểm dừng chân của cô ở Đế Kinh.

Hàn Vân An suy nghĩ một lúc đã đoán ra người này là Kiều Kình.

Lúc này, trước lời chế giễu của cô, Kiều Kình á khẩu không trả lời được.

Anh ta mím chặt cặp môi mỏng, lông mày dần nhíu lại, cơn đau quặn thắt đang bào mòn dần sức chịu đựng của anh ta.

Thấy Kiều Kình không nói gì, Hàn Vân An cũng không truy hỏi nữa.

Hai người lần lượt ngồi xuống, vừa quay đầu cô đã nhận ra Kiều Kình không được ổn.

Hàn Vân An đưa tay sờ trán anh ta, giọng nói cũng dịu đi hẳn: "Anh làm sao thế?"

Kiều Kình quay mặt đi, không muốn để cô nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, mạnh miệng nói: "Không sao, tôi buồn ngủ rồi, em cứ đi làm việc đi, lát nữa tôi sẽ tìm em!"

Cậu Cả nhà họ Kiều rất sĩ diện, không bao giờ để lộ ra sự yếu đuối của mình trước mặt người khác.

Với Hàn Vân An, anh ta càng không muốn cô nghĩ rằng mình ốm yếu!

Lúc này, hai người nhìn nhau không nói gì.

Hàn Vân An nhìn ra anh ta đang không khỏe nhưng cũng không vạch trần, ánh mắt sắc bén quan sát một lúc, dễ dàng nhìn thấy động tác ấn bụng của anh ta.

Xem ra là bệnh đau dạ dày tái phát rồi!

Bọn họ làm kinh doanh đã nhiều năm, thường xuyên làm việc không biết ngày đêm, đau dạ dày là chuyện khó tránh khỏi.

Hàn Vân An là một người phụ nữ chu đáo, có lẽ đoán ra được sự cố chấp của Kiều Kình nên cũng không nói gì mà... đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Chương (1-2252)