← Ch.1979 | Ch.1981 → |
CHƯƠNG 1980: ĐÀN ÔNG ĐỀU LÀ LŨ VỊT 🌜♓_Ế_✞ MÀ VẪN CỨNG MIỆNG
Kiều Kình 𝐜-𝖍ế-🌴 lặng người!
Lại bỏ đi?
Anh ta vô thức chạm vào má mình, lẽ nào diện mạo của anh ta chưa đủ chứng tỏ là đang bị bệnh hay sao?
Cho dù anh ta có gan lì cố chấp, nhưng chẳng lẽ cô không thể quan tâm tới mình một chút được sao?
Đàn ông đều là lũ vịt ↪️_ⓗ_ế_ⓣ mà vẫn cứng miệng, rốt cuộc cô có hiểu không vậy?
Nói tóm lại, Kiều Kình xưa nay đánh giá rất cao bản thân, song bây giờ lại vỡ mộng trước Hàn Vân An hết lần này đến lần khác, cảm thấy mình càng ngày càng trở nên nhỏ bé, chẳng đáng một xu trước mặt cô.
Anh ta bắt tréo chân, ngửa đầu dựa đầu vào lưng ghế sô pha, một tay ôm bụng, một tay gác lên trán mình, tự gặm nhấm cảm giác mất mát khi bị người khác phớt lờ.
Có vẻ như... anh ta đã từng đối xử khi nóng khi lạnh như thế này với những người phụ nữ khác.
Mà bây giờ, nhân quả tuần hoàn, Hàn Vân An đã cho anh ta được nếm trải hết.
Kiều Kình cảm thấy mình hơi khác người, muốn dứt áo ra đi, nhưng lại không cam lòng.
Anh ta từ từ mở mắt ra, không ngờ lại thấy một chiếc cặp trong tầm nhìn.
Đó là... cặp của Hàn Vân An!
Cô ấy quên không cầm đi sao?
Thấy vậy, Kiều Kình lại muốn liên lạc lại với cô.
Tuy nhiên, lòng tự tôn đã bị chà đạp cũng đang nhắc nhở anh ta không nên mềm lòng nữa!
Cứ như vậy, trong khi Kiều Kình do dự, Hàn Vân An đã quay lại.
Cô đã xuống lễ tân để lấy thêm một thẻ phòng.
Kiều Kình nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức ngồi ngay ngắn, cố gắng làm cho mình trông bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra.
Anh ta vẫn ngửa đầu, giả vờ uể oải mở liếc mắt nhìn cô: "Em quay lại làm gì?"
Cố làm ra vẻ!
Hàn Vân An nhìn thấy bộ dạng này của Kiều Kình thì trong đầu lập tức hiện lên bốn chữ đó.
Cô cười nhạt nhìn anh ta, đặt hộp thuốc trong tay xuống bàn trà, xoay người đi đun nước.
Kiều Kình nhìn những hộp thuốc kia, nhân lúc Hàn Vân An xoay người bèn vội vàng để chân đang bắt tréo xuống, nghiêng người về phía trước để kiểm tra.
Thuốc dạ dày!
Cô ấy biết mình không khỏe?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt đang căng thẳng của Kiều Kình dần dần thả lỏng, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.
Đột nhiên, nghe thấy tiếng bước chân của Hàn Vân An, anh ta lập tức trở lại tư thế cũ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tiếng đun nước vang lên từ trong bếp, Hàn Vân An nghiêng người ngồi xuống, cầm thuốc lên đọc, sau đó mở một hộp thuốc con nhộng ra trước, đổ hai viên đưa cho Kiều Kình: "Nếu bị đau dạ dày thì đừng làm ra vẻ nữa. Uống thuốc này trước đi, đợi nước sôi, tôi sẽ pha cho anh một gói thuốc giảm đau dạ dày."
Rõ ràng đó chỉ là một cử chỉ chăm sóc rất đơn giản, nhưng Kiều Kình lại không thể giữ được bình tĩnh. Anh ta nhìn cô chăm chú, ngoan ngoãn nhận lấy viên thuốc, mở nắp chai nước khoáng trên bàn lên uống.
Sau đó, anh ta lại dựa vào ghế sô pha, nhíu chặt mày ra chiều đau đớn lắm.
Thấy vậy, Hàn Vân An lắc đầu thở dài, liếc thấy chai bia trên bàn, cô đưa tay ra xem thử. Chai bia vẫn còn hơi nước, rõ ràng là được lấy ra từ tủ lạnh.
"Nhiệt độ ở Đế Kinh thấp hơn ở Lệ Thành, anh mặc ít như vậy, lại còn uống bia lạnh, dạ dày không đau mới lạ đấy!"
Dứt lời, không đợi Kiều Kình đáp lại, cô đã xoa xoa lòng bàn tay rồi từ từ áp vào bụng anh: "Có lẽ là do lạnh quá thôi. Anh nằm một lúc đi, tôi đi hỏi quầy lễ tân xem có túi chườm nóng không."
Hàn Vân An định đứng dậy để gọi điện, nhưng vừa mới cử động đã bị Kiều Kình ôm ghì lấy khuỷu tay.
Anh ta đè lòng bàn tay ươn ướt lên mu bàn tay của Hàn Vân An, không chịu để cô đi, trầm giọng nói: "Không cần, như thế này là được rồi."
Hàn Vân An không thể rút tay về, đành phải nhẫn nại khuyên nhủ: "Tay của tôi chưa đủ ấm, anh cứ bỏ tay ra trước, nước sôi rồi, tôi đi pha thuốc cho anh."
← Ch. 1979 | Ch. 1981 → |