Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1978

Người Dấu Yêu
Hiện có 1980 chương (chưa hoàn)
Chương 1978
0.00
(0 votes)


Chương (1-1980 )

CHƯƠNG 1978: BA NGÀY KHÔNG LIÊN LẠC MÀ KHÔNG NHỚ MÌNH SAO?

Từ sau hôm chia tay không mấy vui vẻ với Hàn Vân An, liên tục ba ngày, Kiều Kình không hề chủ động liên lạc với cô.

Phía Hàn Vân An cũng vậy!

Kiều Kình liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ trưa, anh ta băn khoăn không biết có nên bỏ khúc mắc xuống, gọi điện hẹn cô đi ăn cơm hay không.

Đàn ông mặc dù đôi khi có nổi nóng, nhưng nếu như thực sự quan tâm thì họ sẽ không băn khoăn đến cái gọi là lòng tự tôn và sĩ diện.

Ít nhất là lúc này, Kiều Kình không còn muốn chiến tranh lạnh Hàn Vân An nữa.

Anh ta mới chỉ nghĩ đến đó thôi mà cơ thể đã phản ứng nhanh hơn não rồi.

Cuộc gọi được thực hiện, trong văn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy rõ tiếng tút tút chờ trả lời.

Nửa phút sau, điện thoại tự động cúp máy.

Hàn Vân An không trả lời!

Khuôn mặt điển trai của Kiều Kình lạnh đi, lại gọi một lần nữa.

Lần này Hàn Vân An nhận điện thoại, theo tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, giọng điệu của cô có chút sốt ruột: "Sao vậy?"

Kiều Kình nhíu hàng lông mày rậm: "Đang làm gì thế?"

"Tôi đang ở Đế Kinh, hội nghị trao đổi sản phẩm với bên đối tác, có chuyện gì vậy?"

Cô ấy đã đi Đế Kinh?

Ý định mời cô đi ăn của Kiều Kinh lập tức bị tạt cho một chậu nước lạnh.

Anh ta im lặng vài giây, trầm giọng nói: "Không có chuyện gì, nếu đang họp thì em cứ làm việc trước đi, chúng ta nói chuyện sau."

"Được."

Hàn Vân An đáp lại một tiếng rồi cúp máy luôn.

Kiều Kình vẫn cầm điện thoại di động nhìn thông báo kết thúc cuộc gọi, bực mình quăng điện thoại di động lên mặt bàn.

Ba ngày không liên lạc mà cô không nhớ mình sao?

Ngoài công việc, rốt cuộc Hàn Vân An còn quan tâm đ ến chuyện gì nữa không?

Kiều Kình ấm ức ngồi trước bàn làm việc, sau mấy phút ngắn ngủi, anh ta bặm môi, ấn số nội bộ gọi trợ lý vào.

Cửa vừa mở ra, anh ta đã nghiêm mặt lạnh lùng sai: "Đặt cho tôi một vé đi Đế Kinh, càng sớm càng tốt. Ngoài ra, kiểm tra xem Hàn Vân An đang ở khách sạn nào của Đế Kinh!"

"Tôi biết rồi, cậu Kiều!"

Trợ lý lên tiếng trả lời rồi rời đi, Kiều Kình cũng đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe và điện thoại di động rời khỏi công ty.

Hai giờ chiều cùng ngày, một chiếc máy bay cất cánh từ Lệ Thành đến Đế Kinh, Kiều Kình đang ngồi trong một chiếc ghế hẹp ở khoang phổ thông, sắc mặt u ám lạnh lùng.

Anh ta điên rồi mới muốn chạy tới Đế Kinh tìm Hàn Vân An!

Rõ ràng có thể ngồi thoải mái trong văn phòng tận hưởng cuộc sống, nhưng vì cô mà phải ngồi chuyến bay nhanh nhất đến Đế Kinh, kết quả là... đến khoang hạng nhất cũng không mua được!

Đôi chân dài không duỗi nổi của Kiều Kình phải uốn vào trong một chiếc ghế nhỏ, lúc xuống máy bay anh ta cảm thấy bắp chân như sắp bị chuột rút đến nơi rồi!

Lần tới anh ta phải chọn đường bay riêng để đến Đế Kinh mới được!

Khoảng sáu giờ tối, Kiều Kình tới Khách sạn Khải Duyệt, nơi Hàn Vân An đang ở.

Thời tiết ở Đế Kinh vào tháng ba se se lạnh.

Kiều Kình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, lúc xuống xe bước vào khách sạn thì không khỏi rùng mình một cái.

Anh ta làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân, về tới phòng thì bắt đầu hút thuốc.

Nhìn những con đường nhộn nhịp kẹt xe của Đế Kinh, anh ta vẫn cảm thấy khó tin.

Không quản đường sá xa xôi chạy tới đây tìm Hàn Vân An, rốt cuộc anh ta bị bệnh hay bị ma ám đây?

Lúc trước nghe chuyện chú Hai và chú Tư suốt ngày chạy ngược chạy xuôi vì người phụ nữ của mình, anh ta vừa cảm thấy khó hiểu vừa thầm coi thường.

Giờ đây, chính anh ta cũng lâm vào cảnh lo được lo mất!

Kiều Kình không chỉ một lần nghi ngờ rằng Hàn Vân An đã yểm bùa mình!

Nếu không, làm sao anh ta có thể có những hành động không thể giải thích được như vậy cơ chứ?

Kiều Kình hút hết điếu này đến điếu khác, chốc chốc lại nhìn vào chiếc điện thoại đang cầm trong tay.

Anh ta đợi chờ cuộc gọi lại từ Hàn Vân An cả buổi chiều nay rồi...

Chương (1-1980 )