Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1976

Người Dấu Yêu
Hiện có 1980 chương (chưa hoàn)
Chương 1976
0.00
(0 votes)


Chương (1-1980 )

CHƯƠNG 1976: KIỀU KÌNH NỔI NÓNG

Ngày hôm sau, Hàn Vân An thức giấc, xoay người liền nhìn thấy Kiều Kình đang nằm bên cạnh.

Không biết có phải do anh ta không được nghỉ ngơi tốt hay không mà trong hốc mắt sâu hiện lên vẻ mệt mỏi.

Anh ta nằm nghiêng, gối đầu lên khuỷu tay thẫn thờ nhìn Hàn Vân An.

Ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó Hàn Vân An vén chăn xuống giường, trong nháy mắt đã ra khỏi phòng ngủ.

Kiều Kình nhìn theo bóng cô rời đi, chậm rãi cụp mí mắt, trái tim như bị gặm nhấm bởi những cảm xúc phức tạp khó nói nên lời.

Một lúc sau, anh ta đang định ngồi dậy thì Hàn Vân An đã cầm theo quần áo của anh ta quay lại: "Sấy khô rồi, mặc vào đi."

Cho dù đã ở bên nhau cả đêm nhưng Kiều Kình vẫn không nhìn ra được bất kì vẻ e thẹn nào mà một người phụ nữ nên có trên khuôn mặt của Hàn Vân An.

Dường như lúc nào cô cũng có thể giữ vững được lí trí, khiến cho người khác không thể đoán ra cảm xúc thực sự trong lòng cô.

Kiều Kình cầm lấy bộ quần áo vẫn còn ấm, ngước mắt muốn nói cảm ơn, nhưng phát hiện ra Hàn Vân An đã bỏ ra ngoài rồi.

Anh ta vén chăn lên, mặc quần áo chỉnh tề rồi bước đến kéo rèm cửa ra.

Sau cơn mưa xuân, đường phố tràn ngập một màu xanh non mơn mởn, sức sống tỏa ra từ khắp nơi.

Đã hơn tám giờ, dòng xe dưới đường qua lại như mắc cửi, người đi bộ thì cất bước vội vã đi làm.

Chỉ có Kiều Kình đột nhiên có cảm giác vô cùng lạc lõng.

Anh ta chống nạnh, thở dài thườn thượt rồi vuốt mặt, cố nén sự bực bội trong lòng.

Kiều Kình ngây người trong phòng ngủ một lúc, sau đó mới chậm rãi đi ra.

Anh ta vừa mở cửa, mùi đồ ăn đã xộc vào mũi, loáng thoáng nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên từ chảo dầu.

Anh ta lần theo tiếng động tới phòng bếp, tới gần cửa trượt đã nhìn thấy Hàn Vân An đang bận rộn nấu nướng.

Người phụ nữ này, bất kể cô ấy làm gì thì cũng luôn có quy luật.

Sữa và bánh mì nướng đã được đặt sẵn trên bàn, còn cô thì đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đen cao cấp lật trứng chiên trong chảo.

Ngay cả căn bếp nồng nặc mùi khói dầu cũng không làm mất đi vẻ tao nhã của cô.

Kiều Kình mê mải ngắm nhìn, mãi đến khi Hàn Vân An đặt hai miếng trứng chiên lên đĩa mới liếc mắt nói: "Đừng nhìn nữa, qua đây ăn đi."

Rõ ràng là cô biết Kiều Kình ở ngoài cửa.

Kiều Kình không nói không rằng ngồi xuống, cầm ly sữa uống một ngụm lớn.

Hàn Vân An ngồi đối diện anh ta, từ tốn tao nhã ăn bữa sáng, ngước mắt lên hỏi: "Đêm qua không nghỉ ngơi được sao?"

Kiều Kình đặt cốc sữa xuống, từ tốn hỏi một câu có vẻ hơi cố chấp: "Em lo cho tôi đấy à?"

Hàn Vân An cắn một miếng bánh mì nướng, liếc nhìn khuôn mặt ủ rũ của Kiều Kình, cười nói: "Đương nhiên, cho dù là bạn bè bình thường tôi cũng sẽ quan tâm, huống chi anh còn là chồng chưa cưới của tôi."

Kiều Kình nghe được phần đầu của câu trả lời, khuôn mặt u sầu của anh ta đã tươi tỉnh lên đôi chút, nhưng khi nghe xong cả câu, khóe miệng đã nhếch lên lại trễ xuống.

Nghe thấy ba từ "chồng chưa cưới" từ miệng Hàn Vân An, anh ta không thấy có gì thân mật, mà chỉ là... một thân phận.

Kiều Kình chợt cảm thấy đồ ăn trong miệng nhạt thếch, bèn ném miếng bánh mì nướng lên đĩa, nhanh chóng đứng dậy: "Tôi còn có việc, đi trước đây."

Cũng không biết mình đang nổi nóng cái gì, nghĩ lại, Kiều Kình luôn mất tự chủ khi đối mặt với Hàn Vân An, song anh ta cũng không có ý định tìm hiểu nguyên nhân.

Anh ta sải bước ra khỏi bếp, khi đến sảnh thì dừng lại, lắng tai nghe.

Mấy giây sau, anh ta thất vọng não nề.

Hàn Vân An không hề có ý định tiễn anh ta đi, trái tim người phụ nữ này, mẹ kiếp đúng là băng giá!

Kiều Kình đóng sầm cửa lại, tức giận bỏ đi, lòng tự trọng bị chà đạp như vậy, anh ta còn ở đây làm gì!

Chương (1-1980 )