← Ch.1968 | Ch.1970 → |
CHƯƠNG 1969: NHẬN ĐƯỢC MỘT NỤ CƯỜI CỦA NGƯỜI ĐẸP
Kiều Kình lập tức câm nín!
Tuy là vậy, nhưng Hàn Vân An nói thẳng thế này chói tai vô cùng!
Sắc mặt Kiều Kinh trở nên lạnh lùng hơn, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm Hàn Vân An.
Trước đây, nếu anh ta lộ ra sắc mặt như vậy, những người phụ nữ khác nhất định sẽ cẩn thận sáp lại gần lấy lòng anh ta.
Thế nhưng tất cả đều không thể khơi lên được gợn sóng nào trong mắt Hàn Vân An.
Cảm giác thất bại khó tả dâng lên cuồn cuộn trong lòng Kiều Kình.
Anh ta dời mắt đi, đẩy lưỡi lên má trong, hờn dỗi nói: "Nếu em rất bận rộn thì để hôm khác rồi đến."
Không khí trở nên yên ắng trong giây lát.
Kiều Kình tưởng cô đã hối hận, nên trộm liếc nhìn cô một cái.
Hàn Vân An bên ghế phụ lái dường như không hề nghe lời anh ta nói, đang rất tập trung trả lời tin nhắn di động.
Kiều Kình cắn răng, vừa định mở cửa xuống xe thì Hàn Vân An đáp lại: "Ừ, cũng được, đưa tôi về nhà đi."
Kiều Kình tự làm tự chịu: "..."
Anh ta rất muốn nổ máy xe rời khỏi trung tâm thương mại, nhưng... cuối cũng vẫn không cam lòng mà thỏa hiệp: "Dù sao cũng đã đến rồi, vào trong xem chút đi, không mất quá nhiều thời gian của em đâu."
Hàn Vân An trả lời vội hai tin nhắn rồi mở cửa xuống khỏi xe, "Vậy thì đi thôi."
Kiều Kình nhìn bóng lưng người phụ nữ tự mình xuống xe, hậm hực vuốt mặt.
Mọi chiêu trò lấy lòng người khác của anh ta trong quá khứ đều trở nên vô hiệu trước mặt Hàn Vân An.
Người phụ nữ này không thiếu tiền, không lươn lẹo, cả người toát ra khí chất giỏi giang phóng khoáng, giống như đám mây nhìn thấy được nhưng không chạm vào được, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng mờ mịt không cách nào nắm bắt.
Kinh nghiệm tình trường của Kiều Kình so với Mặc Lương Vũ chỉ có hơn không kém.
Xưa nay anh ta rất ghét những cô bạn gái nhõng nhẽo dính người, nên khi có người bắt đầu dựa dẫm quá mức vào anh ta, anh ta sẽ dùng tiền đuổi đi.
Chẳng hạn như, Doãn An Táp.
Chắc do phong thủy xoay chuyển, những đặc tính mà trước kia anh ta ghét nhất, giờ lại muốn nhìn thấy Hàn Vân An thể hiện ra với mình.
Kiều Kình nhắm mắt, buông tiếng thở dài thật nặng nề rồi xuống xe dẫn Hàn Vân An đến cửa hàng trang sức sang trọng trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Niềm vui bất ngờ anh ta chuẩn bị cho cô, mong rằng sẽ nhận được một nụ cười của người đẹp.
Tại cửa hàng trang sức tầng trên cùng.
Sau khi Kiều Kình và Hàn Vân An lần lượt đi vào, bảo vệ trước cửa đã dựng rào chắn, tạm thời không cho các khách hàng khác đi vào.
Hai người ngồi ở khu chờ dành cho khách VIP, nhân viên bán hàng nhiệt tình rót hai cốc nước trái cây cho họ.
Trong lúc ngồi đợi, Kiều Kình nghe thấy di động của Hàn Vân An vẫn đang rung lên không ngừng.
Xem ra, cô thật sự rất bận rộn.
Nhân viên bán hàng lấy sản phẩm từ sau quầy ra. Kiều Kình bắt tréo chân, một tay gác lên lưng ghế, "Trước đây em đã từng đến đây chưa?"
Hàn Vân An thu ánh mắt từ quầy trang sức sáng lấp lánh về, hờ hững gật đầu, "Từng mua dây chuyền của họ, nhưng không thích lắm."
Kiều Kình còn đang thầm đắc ý: "..."
Chẳng mấy chốc, nhân viên bán hàng đã lấy một hộp trang sức màu xám từ trong két sắt ra quay lại khu chờ dành cho khách VIP.
Cô ta ngồi xổm trước chiếc bàn hình vuông, đeo bao tay trắng chậm rãi mở hộp ra, "Anh Kiều, đây là bộ trang sức anh đặt, đã làm theo yêu cầu của anh, dùng tia laser để khắc chữ vào mặt trong của nhẫn và vòng tay, mời hai vị xem qua."
Kiều Kình hạ chân xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối quan sát một lúc rồi nói với Hàn Vân An, "Biết em thích trang sức phỉ thúy nên tôi đã tìm người thiết kế một mẫu riêng cho em, có thích không?"
Khi nói ba chữ cuối, Kiều Kình không tự tin chút nào!
← Ch. 1968 | Ch. 1970 → |