Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1970

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1970
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1970: SO VỚI ĐÀN ÔNG, CÔNG VIỆC QUAN TRỌNG HƠN

Hàn Vân An quan sát kĩ bộ trang sức kia. Ngọc phỉ thúy khảm trên vàng trắng trong suốt, nước màu sáng bóng.

Có lẽ như Kiều Kình đã nói, được thiết kế riêng nên khác một trời một vực so với những mẫu trang sức tầm thường khác trong quầy trưng bày.

Hàn Vân An khẽ gật đầu, đưa ra lời nhận xét rất thành thật, "Cũng được lắm."

Tâm trạng đang thấp thỏm của Kiều Kình bỗng chốc được thả lỏng.

Anh ta dứng dậy, cầm lấy sợi dây chuyên, đi vòng ra sau sô pha, "Tôi đeo cho em."

Hàn Vân An vốn định từ chối, nhưng Kiều Kình hành động rất nhanh, hai tay đã vòng qua vai cô, nhanh chóng đeo xong giúp cô.

Nhân viên bán hàng vừa khen đẹp vừa đưa gương cho Hàn Vân An, "Mẫu thiết kế này thật sự rất hợp với khí chất của cô Hàn, cô nhìn xem!"

Hàn Vân An rất bình thản trước những lời khen ngợi này.

Ngón tay cô vuốt v e bề mặt trơn bóng của ngọc phỉ thúy, nhìn Kiều Kình qua tấm gương, "Để anh tốn kém rồi!"

Kiều Kình mỉm cười, nghiêm túc nhìn cô, "Em thích là được!"

Khi anh ta giúp Hàn Vân An tháo sợi dây chuyền xuống, ngón tay hơi mất kiếm soát, trượt nhẹ qua bên cổ cô.

Tuy Hàn Vân An lớn hơn anh ta ba tuổi, nhưng vì chăm sóc rất tốt nên làn da cô được bảo dưỡng rất mượt mà và bóng mịn.

Sự 🍳*⛎γế*𝐧 ⓡ*ũ và ⓖợ.❗ 𝖈.ả.〽️ của người phụ nữ chững chạc thể hiện rõ rệt trên người cô.

Tay Kiều Kình lưu luyến trên làn da cô, Hàn Vân An vô cùng thản nhiên nghiêng người tránh khỏi động tác của anh ta, thuận thế đón lấy sợi dây chuyền, đưa cho nhân viên bán hàng, nhẹ giọng nói: "Giúp tôi đóng gói lại."

"Vâng, thưa cô Hàn."

Lấy xong trang sức, hai người rời khỏi cửa hàng.

Kiều Kình xách chiếc hộp đi bên cạnh Hàn Vân An, tay còn lại rũ bên người, chà xát ngón tay vài cái, có ý định nắm lấy tay cô.

Nhưng ngón tay vừa chạm vào mu bàn tay của cô, Hàn Vân An chợt nâng tay lên mở túi xách lấy di động từ bên trong ra...

Kiều Kình nhíu mày, vừa bất lực vừa tức tối. Anh ta cảm nhận được Hàn Vân An đang cố ý tránh đụ𝖓_𝖌 c_ⓗ_ạ_𝖒 với anh ta.

Màn hình di động của cô quả thật có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, đa số là email đến từ công ty.

Hiện đã gần chín rưỡi, cô vội liếc nhìn Kiều Kinh, bình tĩnh hỏi: "Còn việc gì khác không?"

Kiều Kình mím chặt môi, giọng điệu cứng nhắc, "Không có."

"Ừm, vậy đưa tôi về nhà đi."

Thái độ của Hàn Vân An thản nhiên như vậy khiến Kiều Kình càng thêm khó chịu.

Anh ta thả chậm bước chân, nhìn cô tập trung hết sức vào việc trả lời email, không màng đến sự xa lánh của cô, kéo lấy cổ tay cô rồi ⓢ·i·ế·† 𝒸𝒽·ặ·т.

Hàn Vân An nhất thời không đề phòng, đánh rơi di động xuống đất.

Kiều Kình: "..."

Hàn Vân An nhìn di động trên mặt đất, từ từ liếc nhìn ánh mắt mập mờ của Kiều Kình, hờ hững nói: "Tôi đang bận!"

Kiều Kình im lặng khom người nhặt di động lên, nhét vào tay cô rồi kéo cô đi ra ngoài.

Hàn Vân An đành phải đuổi theo bước chân sải dài của Kiều Kình, email đang trả lời nửa chừng cũng không thể tiếp tục nữa.

Hai người nối bước nhau đi trong trung tâm thương mại. Trong quá trình đó, Kiều Kình hệt như một đứa trẻ đang giận dỗi, không nói tiếng nào, chỉ nắm chặt tay Hàn Vân An, không cho cô cơ hội trốn thoát.

Hàn Vân An nhìn theo bóng lưng Kiều Kình, hơi nhíu mày, thở dài rồi cất di động vào túi.

Cô không có tâm trí để tìm hiểu Kiều Kình muốn gì, chỉ muốn nhanh chóng về nhà xử lí công việc.

So với đàn ông, công việc quan trọng hơn.

Chương (1-2252)