← Ch.1959 | Ch.1961 → |
CHƯƠNG 1960: KIỀU KÌNH VÀ HÀN VÂN AN SẮP KẾT HÔN!
Khuôn mặt Ưng Phi Phi lộ vẻ kinh ngạc: "Cô ấy nói cho cậu biết sao?"
Nghiên Thời Thất chậm rãi lắc đầu, nhìn ra ngoài bằng ánh mắt xa xăm: "Là do anh Tư tình cờ tra ra được."
Nghe vậy, Ưng Phi Phi hiểu ra, cụp mắt xuống, trong lòng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Cô không có nhiều bạn bè lắm, nên thật ra cô vẫn luôn để tâm tới Doãn An Táp.
Tình cảm thời còn đi học vẫn luôn rất trong sáng, song không ngờ tình cảm trong sáng ấy lại bị bào mòn bởi sự phù phiếm của xã hội này.
Hai người trầm mặc một chốc, Ưng Phi Phi nhìn khung cửa sổ chat trong điện thoại, bỗng nhớ tới một chuyện: "Gần đây Kiều Kình thế nào rồi? Tớ nghe nói hình như anh ta và Hàn Vân An sắp kết hôn!"
"Ừm, nếu không có gì thay đổi thì nhất định sẽ kết hôn trong năm nay!"
Nghe thấy vậy, Ưng Phi Phi nâng tầm mắt, khẽ cong môi: "Lúc trước nếu Táp Táp và Kiều Kình không ở bên nhau thì nói không chừng... cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay!"
Trong mắt Nghiên Thời Thất, những lời cảm khái này xem ra có phần châm chọc.
Cô và Phi Phi chưa bao giờ bỏ mặc Doãn An Táp, là tự cô ta dứt khoát vạch ra ranh giới, cho dù sau này tốt xấu thế nào, có lẽ hai người các cô cũng sẽ không tiếp tục can dự nữa!
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, một lúc sau Mặc Lương Vũ cao giọng gọi mấy cô nàng đi qua ăn thịt nướng.
Ưng Phi Phi thu lại tâm sự, mỉm cười đứng dậy, kéo Nghiên Thời Thất bước về phía bếp nướng bên bờ sông.
Nhưng cô lại không phát hiện ra, trong lúc trò chuyện với Nghiên Thời Thất, ngón tay cô vô tình chạm phải nút ghi âm tin nhắn.
Vậy là tin nhắn bằng giọng nói đã được gửi đến Doãn An Táp.
Tám rưỡi tối, than củi trên bếp nướng đã tắt.
Sau khi cơm rượu no say, mặt ai cũng nở một nụ cười mỉm đầy thư thái.
Những người đàn ông đều đã uống rượu, lại hiếm khi tranh thủ được lúc rảnh rỗi, liền ngồi vây quanh bếp nướng nói chuyện trên trời dưới đất, không khí vẫn náo nhiệt như trước.
Dường như Lăng Tử Hoan ăn quá nhiều, ngồi bứt rứt không yên trên ghế, vài phút sau liền không nhịn được mà thầm thì: "Thật là khó chịu, chị Thập Thất, hay là chúng ta đi dạo một chút? Em tức bụng quá!"
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất và Ưng Phi Phi nhìn nhau cười, cầm khăn ướt lau qua tay rồi lần lượt đứng lên: "Ánh sáng chỗ đường núi bên kia cũng được, có thể đi bộ một chút."
"Được ạ, được ạ!" Cô nàng vừa gật đầu vừa kéo cả hai cô chị đi về phía trước.
Mấy ông chồng thấy như vậy, không hẹn mà cùng dõi mắt nhìn theo bóng dáng người phụ nữ của mình.
Thấy vậy, Hàn Vân Đình cụp mắt, lắc lắc ly rượu trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Không bao lâu sau, Mặc Lương Vũ lấy bao thuốc lá ra khỏi túi chìa ra trước mặt mọi người, thuận miệng hỏi: "Anh Tư, anh và chị dâu đến Đông Thành, vậy còn Mộ Bảo thì sao? Ai chăm sóc thằng bé vậy?'
Tần Bách Duật nhận lấy điếu thuốc, để ghé bên môi: "Anh Cả đang ở Vịnh Lâm Hồ!"
Từ sau cú điện thoại mà Mộ Bảo gọi hôm trước, anh Cả đến Vịnh Lâm Hồ rồi ở mãi không chịu đi, cả ngày giống y một ông quản gia già, chỉ vây quanh Mộ Bảo.
Nghe vậy, Kiều Mục híp mắt, suy nghĩ một lúc, cười nói: "Thảo nào cậu gấp gáp, không nhịn nổi như vậy. Xem ra anh Cả ở Vịnh Lâm Hồ đã làm ảnh hưởng đến cậu và em dâu rồi hả?"
Bị Kiều Mục trêu chọc, Tần Bách Duật vẫn không hề biến sắc mặt, cắn cắn điếu thuốc, khẽ rít vào một hơi: "Cũng không hẳn là ảnh hưởng, dù sao cũng đã có Mộ Bảo rồi!"
Ba người anh em cảm thấy như bị đâm một nhát dao vào пgự·↪️!
Bây giờ người có cuộc sống viên mãn nhất là cậu Tư, khoe khoang như vậy chẳng khác nào gây thù chuốc oán!
Kiều Mục đá lưỡi vào răng hàm, gằn giọng nói: "Ha, rồi sẽ có hết, anh cũng sắp có rồi!"
"Anh Hai? Anh chắc chắn chứ? Bản thân Lăng Tử Hoan cũng giống như đứa trẻ chưa trưởng thành. Nếu em ấy mang thai, liệu em ấy có đủ tiêu chuẩn làm mẹ không đấy?"
Kiều Mục liếc xéo Mặc Lương Vũ, lật mặt chế giễu: "Cậu nói thế mà không ngại à? Cậu thì mạnh mẽ hơn Hoan Hoan nhà anh được là bao?"
Dứt lời, Mặc Lương Vũ sờ sờ gáy, im lặng chấm dứt đề tài này.
← Ch. 1959 | Ch. 1961 → |