← Ch.1958 | Ch.1960 → |
CHƯƠNG 1959: BAN NGÀY BAN MẶT MÀ ĐÃ KHÔNG NHỊN NỔI?
Chưa đến hai mươi phút sau, đám người ra ngoài vui chơi lũ lượt kéo nhau trở về khu nhà xe.
Ngoại trừ Hàn Vân Đình ngồi một mình dưới tán dù, bọn họ tìm một vòng cũng không tìm thấy Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất đâu.
Lăng Tử Hoan còn cầm trong tay hòn đá cuội nhặt được bên hồ, ngây thơ định tiến vào nhà xe, may mà Kiều Mục cản lại kịp: "Làm gì vậy?"
Lăng Tử Hoan lảo đảo: "Em đi tìm chị Thập Thất mà!"
"Đừng đi, bọn họ đang bận!" Kiều Mục nói xong liền nhìn về chiếc nhà xe khe khẽ rung rung kia, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ khinh miệt.
Mẹ nó chứ, bây giờ mới có bốn rưỡi chiều mà chú Tư đã không nhịn nổi rồi?
Lăng Tử Hoan không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe lời từ bỏ ý định tiến vào.
Sau khi mấy người họ ngồi xuống, Kiều Mục kéo ngón tay cô vuốt v e, sau đó nheo mắt nhìn Hàn Vân Đình đối diện, dùng mũi chân đá anh một cái: "Lâu thế rồi mà cậu vẫn cứ ngồi đây nghịch điện thoại sao?"
Hàn Vân Đình cũng không ngẩng đầu lên: "Em đang làm việc!"
Kiều Mục nửa tin nửa ngờ гư-ớ-𝐧 𝐧ɢườ-ï nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của anh, chép miệng trêu chọc: "Chú Ba, anh thấy đời này cậu và công việc sống nương tựa lẫn nhau là được! Một ngày đẹp thế này, ra ngoài chơi mà còn cắm đầu cắm cổ vào công việc như vậy, cậu thiếu tiền hay thiếu người yêu?"
Hàn Vân Đình đang tập trung đánh giá bức phác thảo thiết kế thờ ơ ngẩng đầu lên, lạnh nhạt đáp trả: "Nếu anh rảnh rỗi như vậy thì học tập chú Tư đi được không?"
Kiều Mục gãi gãi đầu, không nói gì.
Tưởng rằng anh chưa nghĩ đến hay sao?
Mẹ nó, gần đây cô vợ nhỏ của anh đang đến kỳ, anh còn biết làm thế nào được chứ!
Anh đang tính xem có nên tìm một cơ hội để đá bay mấy thứ chu kỳ này trong mười tháng không!
Lúc này, cửa nhà xe cách vách chậm rãi mở ra, Nghiên Thời Thất đi trước bước xuống bậc thềm.
Mọi người đưa mắt nhìn theo nơi phát ra tiếng động, ánh mắt nhìn thẳng vào cô kèm theo nụ cười xấu xa đầy ẩn ý.
Nghiên Thời Thất chỉnh lại tóc, coi như không thấy mà đi tới chỗ ngồi dưới tán dù, còn Tần Bách Duật cũng theo sát sau đó.
Thấy thế, Kiều Mục làm ra vẻ như nhìn đồng hồ, nhẩm tính qua loa để cho ra kết luận: "Bốn mươi phút?"
Tần Bách Duật liếc nhìn anh, im lặng không nói.
Nghiên Thời Thất liền lấy điện thoại ra làm ra vẻ bận rộn!
Tóm lại, rất lúng túng!
Phóng túng giữa ban ngày ban mặt, cũng chỉ có anh Tư!
***
Sắc trời dần tối, một tiếng sau, Kiều Mục đề nghị đến bên hồ nướng đồ ăn.
Khu nghỉ dưỡng có đầy đủ trang thiết bị, thông báo cho nhân viên chưa được bao lâu đã có người chuẩn bị xong giá nướng.
Lúc này, mấy người đàn ông đang bận rộn bên bếp nướng, còn phụ nữ thì ngồi trên ghế dựa ngắm trăng ngắm sao vô cùng thư giãn.
Mà Lăng Tử Hoan không thể ngồi yên nổi, chưa được bao lâu đã chạy đến bên cạnh Kiều Mục quấy rối. Anh vừa nướng xong, cô vợ nhỏ ở sau đã nhanh nhảu cướp lấy ăn vụng.
Chỉ chốc lát, WeChat của Ưng Phi Phi đột nhiên nhận được một thông báo chuyển khoản.
Cô kinh ngạc mở khung cửa sổ chat, phát hiện là tiền Doãn An Táp gửi.
Hai mươi nghìn năm trăm.
Ưng Phi Phi hơi khựng lại, giơ màn hình cho Nghiên Thời Thất xem: "Thập Thất, Táp Táp trả tiền rồi!"
Nghiên Thời Thất dần ngồi thẳng người dậy, đưa mắt nhìn liền thấy lại có một tin nhắn nữa được gửi đến.
[Caro trắng đen]: Phi Phi, tân hôn vui vẻ, chỉ có ít tiền thế này, đừng chê ít nhé! [mặt cười]
Nhìn thấy vậy, hai người cùng bật cười.
Nghiên Thời Thất nói: "Xem ra cô ấy vượt qua giai đoạn khó khăn rồi!"
Ưng Phi Phi đột nhiên thở dài, vừa nhắn tin lại vừa lẩm bẩm: "Cũng không biết bây giờ cô ấy sống thế nào, có lúc tớ muốn hỏi thăm mấy câu nhưng lại sợ cô ấy không muốn nói."
"Không cần hỏi, muốn biết, tớ có thể nói cho cậu biết. Trước mắt cô ấy đang làm việc ở một tòa soạn báo, là biên tập viên mảng tin tức."
← Ch. 1958 | Ch. 1960 → |