← Ch.1957 | Ch.1959 → |
CHƯƠNG 1958: SAO MÀ ĐÃ SỐT RUỘT CÓ CON NHƯ THẾ RỒI?
Hàn Vân Đình nhanh chóng thu mắt lại, chậm rãi thả bước quay trở lại bàn, thấy trong WeChat có ba tin nhắn chưa đọc.
[Stone]: Không sao, nếu lần này không có thời gian, lần sau tôi sẽ hẹn anh trước.
[Stone]: Bọn họ sắp phải đưa ra kết quả sơ khảo cho cuộc thi thiết kế lần này rồi, có thể tham mưu cho tôi một chút không? [Đi mà]
[Stone]: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
[Hình ảnh] [Hình ảnh]
Hàn Vân Đình nhìn những bản thảo thiết kế mà Lãnh Thư Đồng gửi đến, không chút do dự bắt đầu nghiêm túc sàng lọc.
Anh tự tìm thú vui cho riêng mình, chìm đắm trong không gian yên tĩnh, mà ở trong nhà xe bên cạnh, Nghiên Thời Thất cũng ngồi trước cửa sổ, nghiêng đầu quan sát cảnh tượng này.
"Hình như Thư Đồng chưa gặp anh ấy đã đi rồi!"
Nghiên Thời Thất nghi ngờ liếc mắt, ngay lập tức đối diện với ánh mắt dịu dàng của Tần Bách Duật.
Lúc này, cậu Tư nhìn theo tầm mắt của cô, cong môi đầy thâm ý: "Thích làm bà mối từ lúc nào vậy?"
Nghiên Thời Thất quơ quơ ngón trỏ: "Còn lâu em mới là bà mối ấy, chỉ sốt ruột thay Thư Đồng thôi!"
Từ sau khi biết Lãnh Thư Đồng hỗ trợ thiết kế váy cưới cho mình, sau đó lại quen biết nhau trong một hoạt động, hai người họ đã gây dựng được tình bạn sâu sắc.
Trong một lần ngà ngà say trong bữa tiệc mừng công, Lãnh Thư Đồng cô đơn thổ lộ tâm tình, nhờ vậy Nghiên Thời Thất mới bất ngờ biết được cô ấy đã thầm mến Hàn Vân Đình nhiều năm như vậy!
Thậm chí... nguyên nhân cô ấy trở thành nhà thiết kế cũng là bởi vì Hàn Vân Đình.
Tình cảm đơn phương kín đáo này đã nâng đỡ, giúp cô từng bước tiếp cận người mình thích để cuối cùng có thể đủ ưu tú để sánh vai với Hàn Vân Đình.
Nghiên Thời Thất rất ngưỡng mộ tình cảm của cô ấy!
Lúc này, Tần Bách Duật thu hồi tầm mắt đang nhìn ra bên ngoài, thở dài nói: "Lãnh Thư Đồng không dám liều lĩnh, Vân Đình lại rất thụ động trong chuyện tình cảm. Cho dù anh đã từng đồng ý sẽ giúp cô ấy, nhưng bây giờ xem ra hiệu quả đạt được cũng chẳng đáng kể."
Nghiên Thời Thất cũng hờn giận chống cằm, âm thầm thở dài: "Cũng không biết rốt cuộc anh ba Hàn có thể phát hiện ra tình cảm Thư Đồng dành cho mình không!"
Mắt thấy người phụ nữ của mình một lòng một dạ muốn tác hợp cho người khác, ánh mắt thâm sâu của cậu Tư lướt qua nhà xe đầy tư lự: "So với việc lo cho cô ấy thì không bằng lo lắng cho mình đi!"
"Em? Em làm sao?"
Trong lúc Nghiên Thời Thất vẫn mơ hồ chưa hiểu thì anh đã kéo tay cô, lững thững đi vào phòng ngủ bên trong: "Mệt mỏi cả nửa ngày rồi, nghỉ ngơi với anh một chút đi!"
Nghiên Thời Thất không nghĩ ngợi gì nhiều, đi theo chồng vào phòng ngủ, còn chưa kịp quan sát bố cục căn phòng thì đã bị đè xuống giường.
Sau đó, Nghiên Thời Thất lập bập ôm lấy cổ Tần Bách Duật, nói thầm một câu: "Anh Tư, hành động này của anh là ăn vụng giữa ban ngày đấy..."
Bên kia, Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi tay trong tay dạo bước trên con đường núi, thời gian dần trôi, mặt trời chói chang dần ngả về đằng tây, mặt cỏ cũng được nhuộm sắc vàng óng ánh.
"Em yêu, em đoán con đầu lòng của chúng ta là con trai hay con gái?"
Mặc Lương Vũ bất ngờ thốt ra một câu, nhịp chân Ưng Phi Phi bỗng rối loạn, cô nhếch miệng cười với cậu ta: "Mới kết hôn đã muốn có con rồi?"
"Ừm... cũng không phải rất muốn, chỉ tò mò muốn biết đứa bé giống em hay giống anh!"
Dứt lời, ánh mắt Mặc Lương Vũ liền dừng lại trên bụng Ưng Phi Phi.
Thoáng liếc qua tầm mắt của cậu ta, Ưng Phi Phi theo bản năng túm chặt lấy góc áo, che đi cái bụng nhỏ của mình: "Tạm thời sống thế giới hai người khoảng hai năm không được sao? Sao mà đã sốt ruột có con như thế rồi?"
Đối với chuyện con cái, Ưng Phi Phi có chút kháng cự.
Không phải là cô không thích, mà cô sợ bản thân mình còn chưa kịp chuẩn bị kỹ càng để nghênh đón một sinh mệnh mới.
Mặc Lương Vũ nhìn vẻ mặt của cô, gật đầu nghĩ ngợi: "Cũng có lí! Vậy... hay là để vài năm nữa rồi sinh?"
"Đồng ý đồng ý!" Ưng Phi Phi vội gật đầu lia lịa, thiếu chút nữa thì giơ hai tay tán thành với đề nghị này của cậu ta.
← Ch. 1957 | Ch. 1959 → |