← Ch.1953 | Ch.1955 → |
CHƯƠNG 1954: NGHE NÓI EM CHO MỘ BẢO MỘT CÔ EM GÁI?
Nửa tiếng sau, Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi trở lại phòng tiệc của khách sạn.
Lúc này, Kiều Mục đang cùng Lăng Tử Hoan chơi game, Nghiên Thời Thất ngồi trước bàn gọi điện thoại, Tần Bách Duật và Hàn Vân Đình thì ra ngoài cửa khách sạn hút thuốc.
Nhìn thấy Ưng Phi Phi, Nghiên Thời Thất cúp điện thoại đứng dậy đón, "Phi Phi, các cậu xong việc rồi à?!"
Ưng Phi Phi đi tới ôm cánh tay Nghiên Thời
Thất, lười biếng đáp, "Vừa xong rồi, nói thật, kết hôn mệt quá đi mất!"
"Vậy có muốn nghỉ một lát không? Vừa rồi anh Tư nói, Tiểu Vũ đặt một khu nghỉ dưỡng ở Đông Thành à?"
Ưng Phi Phi 'Ừ' một tiếng, lúc quay lại tìm bóng dáng Mặc Lương Vũ mới phát hiện ông chồng không nghiêm chỉnh của mình đang cúi người nhìn Kiều Mục chơi game!
"Ở Đông Thành có một resort, trước khi mọi người tới anh ấy đã đặt rồi. Phong cảnh ở đó rất đẹp, hơn nữa cũng ít người, hiếm khi có dịp mọi người cùng tới đông đủ, nên muốn cùng ra ngoài chơi."
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất gật đầu, "Nghe nói còn ở lại khu nghỉ dưỡng qua đêm, vậy... có phải chúng mình có thể quậy động phòng không?"
"Thập Thất!!"
Ưng Phi Phi quở trách, rồi ngay lập tức cười xấu xa, "Đúng là muốn qua đêm ở khu nghỉ dưỡng, hơn nữa còn là kiểu nhà xe di động. Này, tớ nhớ không nhầm thì, người nào đó động phòng với người nào đó, hình như cũng là ở nhà xe di động nhỉ!"
Nghiên Thời Thất cúi mặt gãi đầu: "..."
Nhà xe di động, đúng là thật sự đáng nhớ.
Bởi vì đó là nơi bắt đầu câu chuyện của cô và anh Tư.
Sau khi trêu chọc xong, bắt gặp vẻ mặt hoài niệm của Nghiên Thời Thất, Ưng Phi Phi bèn hạ giọng đề nghị: "Thập Thất, trở lại chốn xưa, chưa biết chừng tối nay còn có thể cho Mộ Bảo một cô em gái nhỏ, đúng không! Ha ha ha!"
Nói xong, cô liền bỏ chạy!
Ngay sau đó, sau lưng Nghiên Thời Thất có tiếng bước chân truyền tới cùng với giọng nam trầm thấp, "Đang nói chuyện gì vậy?"
Mắt Nghiên Thời Thất lóe lên, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Tần Bách Duật, cô mỉm cười nói: "Không có gì, tán gẫu thôi."
Tần Bách Duật nhìn cô, sau đó ôm eo Nghiên Thời Thất, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, "Hình như anh nghe thấy, em cho Mộ Bảo một cô em gái?"
Nghiên Thời Thất thong thả kéo tay người kia ra khỏi eo mình, bĩu môi, "Nghĩ hay quá! Hai tháng nữa em phải tham dự tuần lễ thời trang Paris, chắc chắn không được!"
Dĩ nhiên, nói thì nói vậy, nhưng có một số chuyện không phải cứ muốn là được!
Chiều tối hôm đó, một chiếc Mercedes khởi hành từ khách sạn Đông Thành lên đường đến khu nghỉ dưỡng ở ngoại thành.
Trên xe, Hàn Vân Đình ngồi một mình ở ghế trước, mắt nhìn ra đường phố bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Anh cố gắng làm lơ tiếng cười nói ở ghế sau, cưỡng ép coi mình là một người qua đường.
Bốn anh em, giờ chỉ còn một mình anh lẻ bóng.
Lăng Tử Hoan kéo Kiều Mục chơi game suốt cả đoạn đường, âm lượng điện thoại không lớn không nhỏ thường xuyên vang lên âm báo nhiệm vụ thất bại.
Trong khi đó, Nghiên Thời Thất thì khẽ dựa đầu vào vai Tần Bách Duật, thi thoảng lại thì thầm to nhỏ, không hề giống cặp vợ chồng đã kết hôn lâu năm.
Còn đôi vợ chồng mới cưới Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi thì tình tứ đến mức nóng cả mắt.
Đi được nửa đường, Lăng Tử Hoan nhụt chí nhét điện thoại vào đùi Kiều Mục, bực bội làu bàu, "Không chơi nữa không chơi nữa, cả đội quỳ bảy ngày, em cũng tụt hạng rồi!"
Giọng nói của cô nhóc nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người.
Kiều Mục vòng tay qua thành ghế kéo cô vào lòng, dỗ dành: "Đồng đội bỏ đi, không trách em!"
Vừa nghe thấy câu này, Lăng Tử Hoan liền luôn miệng hùa theo, "Đúng đúng đúng, em cũng cảm thấy vậy!"
Cơn giận của cô nhóc đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ trong giây lát đã bị cảnh núi non bên ngoài cửa sổ hấp dẫn, "Woa, chúng ta sắp tới rồi sao? Ở đây đẹp quá đi!"
← Ch. 1953 | Ch. 1955 → |