← Ch.1952 | Ch.1954 → |
CHƯƠNG 1953: LƯƠNG TÂM CỦA ÔNG GIÀ NỔI LÊN!
Túi vải đỏ nặng trĩu, chứa đựng tình yêu thương sâu nặng nhất của ba mẹ Ưng Phi Phi.
Mặc Lương Vũ cúi đầu nhìn, vô thức muốn từ chối, "Ba, chúng con không cần tiền này đâu!"
Đối với cậu ta, số tiền một triệu không đáng là bao.
Nhưng cầm tiền ông Ưng đưa, cậu ta liền thấy nóng bỏng tay.
Ông Ưng nghe vậy thì vỗ vỗ tay cậu ta, nói bằng giọng nói kiên quyết, không cho phép từ chối nói: "Thằng bé này, nhất định phải cầm. Đây là tiền mừng đám cưới của các con, đương nhiên ba và mẹ con không thể giữ được. Trong này cũng có một phần tấm lòng của anh em họ hàng chòm xóm Đông Thành chúng ta, mau cất vào đi!"
Mặc Lương Vũ bất đắc dĩ nhìn Ưng Phi Phi ở bên cạnh, giao hết cho cô, "Đây, chuyện nhà mình em quyết đi!"
Ưng Phi Phi liếc nhìn túi tiền mặt kia, biết rõ tính tình ba mẹ mình, cô đành thở dài, "Cảm ơn ba mẹ."
"Đều là tiền của các con, khách sáo với ba mẹ làm gì! Thôi, bạn bè các con vẫn còn đang chờ ở phòng tiệc, ba mẹ về nhà trước đây. Sau này có thời gian rảnh thì nhớ về thăm nhà, đợi ba mẹ về hưu sẽ đến Lệ Thành thăm các con."
Sau khi ba mẹ Ưng Phi Phi rời đi, Mặc Lương Vũ đứng lặng người một lúc thật lâu.
Nhờ có ba mẹ Ưng Phi Phi, bây giờ Mặc Lương Vũ mới thực sự cảm nhận được hơi ấm gia đình mà cậu ta thiếu từ khi còn nhỏ.
Một lúc sau, Mặc Lương Vũ nghĩ đến một chuyện, huých khuỷu tay Ưng Phi Phi, "Bao lì xì ba đưa cho em lúc nãy, em mở ra xem chưa?"
Lúc dâng trà, cậu ta đặc biệt chú ý đến độ dày của bao lì xì.
Một bao lì xì mong mỏng, nhìn qua rất mộc mạc đơn sơ!
Mặc Lương Vũ muốn biết có phải ông ba mình chỉ thả vào một trăm tệ hay không!
Nếu như là thật, nhất định lúc về nhà cậu ta phải gây với ông già một trận.
Ưng Phi Phi hoàn hồn, tìm được chiếc bao lì xì ghi nhận thân phận con dâu nhà họ Mặc của cô đang đặt trên bàn trang điểm, "Em vẫn chưa xem, cho anh này!"
Mặc Lương Vũ nghi hoặc cầm lấy, mở ra dưới ánh mắt tò mò của Ưng Phi Phi, vẻ mặt hơi kì quái!
Một xu cũng không có?!
Cậu ta híp mắt cẩn thận quan sát bên trong, sau đó lấy ra một tờ giấy, "Cái gì đây?"
Mặc Lương Vũ vừa lẩm bẩm vừa mở ra, mãi đến khi tấm chi phiếu kia đập vào mắt, thấy rõ số tiền, cậu ta mới hài lòng mỉm cười, "Vợ à, cho em!"
Ưng Phi Phi nhận lấy, vừa nhìn ngón tay liền run lên, chi phiếu năm mươi triệu, quá nhiều!
"Ơ..."
Cho tới nay, Ưng Phi Phi luôn biết ông Mặc đối xử với mình rất lạnh nhạt.
Nhưng sự xuất hiện của tấm chi phiếu này đã khiến cô chần chừ!
"Ơ cái gì mà ơ!" Mặc Lương Vũ gấp lại tờ chi phiếu, nhét vào chiếc túi vải đỏ, "Đây là sự ghi nhận ba dành cho em, ông già kia rất keo kiệt, có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy, chắc là do lương tâm đột nhiên thức tỉnh rồi!"
Vừa nói xong, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của Mặc Thịnh Giang xuất hiện ở cửa phòng trang điểm, "Hóa ra anh nghĩ ba ruột anh như vậy đấy à?"
Mặc Lương Vũ sợ hết hồn, suýt chút nữa đã hét lên, vừa quay lại liền thấy ba ruột đang sầm mặt trừng mắt nhìn mình, cậu ta nhất thời chột dạ cười gượng, "Ba, ba vẫn chưa đi à?"
Mặc Thịnh Giang liếc cậu ta, đi vào phòng trang điểm nhìn hai vợ chồng rồi nói nhỏ: "Lát nữa ba phải về Lệ Thành, trước khi đi đến gặp các con một chút."
"Ồ..." Mặc Lương Vũ đáp lời, mắt lấp lánh, "Ba, chi phiếu này... là thật à?"
Ánh mắt Mặc Thịnh Giang lóe lên, ông nhấc chân muốn đá cậu ta, "Ông đây phải dùng một tấm chi phiếu giả để lừa con dâu chắc?"
Nghe vậy, Mặc Lương Vũ cợt nhả né tránh, chắp tay xin tha, "Ba, ba, con chỉ hỏi thế thôi, ba đừng giận!"
Mặc Thịnh Giang hừ lạnh, ánh mắt vừa chuyển sang Ưng Phi Phi đã hiền từ hơn hẳn, "Phi Phi, đừng nghe thằng nhóc này nói bậy, sau này đều là người một nhà, nếu nó còn không nghiêm túc thì cứ nói với ba, để ba xử lí nó cho con!"
Sau khi ngẩn người giây lát, Ưng Phi Phi liền cười khẽ, "Vâng, cảm ơn ba!"
Dường như, tất cả mọi thứ đều đang đi theo chiều hướng tốt.
← Ch. 1952 | Ch. 1954 → |