Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1952

Người Dấu Yêu
Hiện có 1980 chương (chưa hoàn)
Chương 1952
0.00
(0 votes)


Chương (1-1980 )

CHƯƠNG 1952: BA, MỜI BA UỐNG TRÀ

Ba ngày sau, hôn lễ của Ưng Phi Phi và Mặc Lương Vũ được tổ chức ở Đông Thành theo đúng kế hoạch.

Ưng Phi Phi mặc váy cưới đứng trong phòng trang điểm của khách sạn, mắt rưng rưng chực khóc.

Cô cũng giống như tất cả các cô gái bình thường khác, khó tránh khỏi những cảm xúc đan xen trong ngày kết hôn.

Nhìn ba mẹ già cùng với bạn bè thân thiết từ Lệ Thành tới chung vui vào giờ phút này, cô cảm thấy... thật mãn nguyện.

Mọi thứ trong hôn lễ của bọn họ đều đơn giản, ngoại trừ tiệc cưới được cử hành ở khách sạn, những nghi lễ khác đều được lược bỏ hết mức có thể.

Ưng Phi Phi không phải là một cô gái ham hư vinh, nhất là khi đã ở độ tuổi hai mươi tám, cô vốn đã coi nhẹ những phù du hào nhoáng.

Mặc dù tiệc cưới được trang trí rất đẹp, nhưng so với hôn lễ của những anh em khác, Mặc Lương Vũ vẫn cảm thấy thiệt thòi cho Ưng Phi Phi.

Cậu ta đứng trước sân khấu, ngay lúc âm nhạc vang lên liền nhìn thấy Ưng Phi Phi khoác tay ông Ưng tiến về phía mình.

Tất cả bạn bè đều đang ngồi trong hội trường và người nhà họ Ưng cũng rối rít vỗ tay chúc mừng.

Ông Ưng lưu luyến giao bàn tay Ưng Phi Phi cho Mặc Lương Vũ, lồng bàn tay hai người vào nhau rồi vỗ mạnh một cái, lúc quay đi, người cha già vẫn không nén được nước mắt.

Dù rất mong con gái đi lấy chồng, nhưng khi thật sự giao con bé cho người khác, ông vẫn không nỡ!

Bà Ưng ở bên dưới cũng nước mắt sụt sùi.

Đương nhiên Mặc Thịnh Giang cũng tới tham dự lễ cưới này.

Đến nghi lễ dâng trà, Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi quỳ xuống trước mặt bọn họ, "Ba, mời ba uống trà."

Mặc Thịnh Giang cụp mắt nhìn Ưng Phi Phi, hài lòng nhận lấy ly trà trong tay cô khẽ nhấp một ngụm, coi như kết thúc nghi lễ.

Sau đó, ông đặt ly trà lên bàn, lấy một bao lì xì từ trong túi ra đưa cho Ưng Phi Phi, cất giọng hiền từ, "Phi Phi, nhận lấy đi, chúc các con trăm năm hạnh phúc, sau này... ba giao Tiểu Vũ cho con!"

Bao lì xì này rất mỏng, thậm chí cầm trên tay còn không cảm nhận được có đồ bên trong.

Ưng Phi Phi nhận lấy bằng hai tay, gật đầu, "Ba yên tâm, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."

Mặc Thịnh Giang khẽ thở dài, ánh mắt có chút áy náy.

Từ lúc bắt đầu cho đến khi hôn lễ này được tổ chức theo đúng kế hoạch, ông mới thật sự tin rằng Ưng Phi Phi và Mặc Lương Vũ sẽ kết hôn.

Ngày đó, dù đã gặp thông gia, nhưng vì không tin tưởng Mặc Lương Vũ nên quả thật Mặc Thịnh Giang không coi nhà họ Ưng ra gì.

Do Mặc Lương Vũ có vết xe đổ từ trước nên ông mới bỏ mặc không thèm quan tâm.

Không ngờ hai đứa nhỏ lại nhanh chóng đăng ký kết hôn.

Ván đã đóng thuyền, Mặc Thịnh Giang cũng thấy mừng theo.

Tuy không đủ môn đăng hộ đối, nhưng có thể khiến Mặc Lương Vũ thực sự chín chắn để quay về với gia đình thì cũng coi như một chuyện đáng mừng.

Sau khi hôn lễ kết thúc, thời gian vừa mới qua hơn mười hai rưỡi trưa.

Phong tục tổ chức tiệc cưới ở thị trấn nhỏ tương đối đơn giản và bảo thủ, sau khi ăn tiệc xong, phần lớn khách khứa đều tốp năm tốp ba rời đi.

Trở về phòng trang điểm trên tầng, Mặc Lương Vũ giục Ưng Phi Phi thay quần áo.

Các anh em còn chờ ở dưới tầng, buổi chiều bọn họ còn có kế hoạch khác.

Chẳng mấy chốc, ba mẹ Ưng Phi Phi cũng đi vào theo, trên tay là một chiếc túi vải đỏ.

Thấy bọn họ, Mặc Lương Vũ lập tức mỉm cười tiến tới, thân thiết gọi, "Ba mẹ!"

"Ầy!" Ông Ưng kéo cổ tay cậu ta, rồi cũng gọi Ưng Phi Phi tới, "Tiểu Mặc, cho các con cái này."

Mặc Lương Vũ nhìn chiếc túi vải đỏ ông đưa cho, kinh ngạc không nhận, "Ba, đây là cái gì?"

Ông Ưng ngước mắt lên, kéo khóa chiếc túi vải đỏ ra, màu tiền đỏ rực lập tức đập vào mắt cậu ta, còn có cả mấy tấm chi phiếu, "Đây là tiền mừng nhận được sau tiệc cưới hôm nay, đã kiểm hòm quà xong rồi, tổng cộng là một triệu không trăm ba mươi nghìn tệ. Nhà mình nhận được hơn một trăm ba mươi nghìn, còn lại đa phần đều là tiền mừng của mấy người anh em kia của con. Hai con cầm lấy tiền này, cần mua gì thì mua."

Dứt lời, ông Ưng nhét túi vải đỏ vào tay Mặc Lương Vũ.

Chương (1-1980 )