← Ch.1950 | Ch.1952 → |
CHƯƠNG 1951: VỢ CỦA CẬU TA LÀ ƯNG PHI PHI!
Không kịp đắn đo, tàu lượn xình xịch nhúc nhích, cuộc hành trình chính thức bắt đầu.
Tất cả mọi người hét lên chói tai khi tàu lượn lao nhanh xuống.
Gió lạnh lướt qua gò má, làm mái tóc rối tung, mọi muộn phiền đều bay theo làn gió cùng đường nhấp nhô này.
Ưng Phi Phi hét lên, nắm chặt lấy thanh chắn trước mặt.
Loại trải nghiệm k1ch thích tột độ này khiến cảm xúc của cô được thả lỏng khác thường.
Trong khoảng mấy phút, tàu lượn đi vòng quanh hết đường ray rồi dần chậm lại.
Ưng Phi Phi há to miệng thở hồn hển, cô mỉm cười quay đầu lại, lập tức kinh ngạc đến sững người.
Lúc này, tàu lượn đã vào lại cabin, dường như Mặc Lương Vũ còn không dám thở mạnh, hai tay vẫn nắm chặt lấy thanh an toàn, cặp môi mỏng mím đến trắng bệch.
Khi nhân viên mở chốt an toàn, ra hiệu cho mọi người rời đi theo thứ tự, Ưng Phi Phi vừa mới đứng thẳng lên đã nghe thấy giọng nói 𝐫ц.n 𝓇.ẩ.γ của Mặc Lương Vũ, "Em, em yêu, đỡ anh một chút..."
Cậu ta sợ độ cao, hai chân mềm nhũn, ngồi lên tàu lượn siêu tốc đã sắp lên cơn đau tim đến nơi rồi!
Ưng Phi Phi nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cánh tay 𝖗●υ●𝖓 𝖗●ẩ●𝐲 của cậu ta, vừa mới lôi được người ra ngoài, cậu ấm trước nay lúc nào cũng dương dương tự đắc đã gục cả người vào vai cô.
Sau đó, Ưng Phi Phi và nhân viên cùng dìu cậu ta đến khu nghỉ ngơi ở bên ngoài.
Sau khi ngồi vững, nhịp tim 𝖗●⛎●ⓝ ⓡẩ●𝖞 của Mặc Lương Vũ vẫn đập loạn, cậu ta nhận lấy chai nước suối Ưng Phi Phi đưa cho rồi tu một hơi hết nửa chai.
Mẹ nó quá đáng sợ!
"Anh... Sợ đi tàu lượn siêu tốc à?" Ưng Phi Phi ở bên cạnh hỏi dò.
Mặc Lưng Vũ 𝖘ℹ️ế●𝖙 𝐜♓●ặ●t chai nước trong tay, cố lấy lại phong độ, "Làm gì có chuyện đó!"
Thấy cậu ta vẫn còn già mồm, Ưng Phi Phi nhướng mày, nhếch mép cười đề nghị, "Thế thì tốt quá, em vẫn chưa chơi đủ, hay là... chơi thêm lần nữa nhé?"
Cô vừa dứt lời, Mặc Lương Vũ đã nghiêm túc gật đầu, "Đúng, anh sợ độ cao, sợ đi tàu lượn siêu tốc!"
Phong độ cái quái gì giờ này, mạng sống mới quan trọng!
"Ha ha ha ha!" Ưng Phi Phi bật cười ha hả, "Mặc Lương Vũ, em cứ tưởng anh đầu đội trời chân đạp đất, không ngờ lại sợ tàu lượn siêu tốc!"
Người qua đường nghe thấy câu nói của Ưng Phi Phi liền đổ dồn ánh mắt vào hai chân xụi lơ của Mặc Lương Vũ rồi cũng cười rộ lên.
"Cười cái gì mà cười!" Mặc Lương Vũ vặn người che miệng Ưng Phi Phi, "Còn cười nữa thì để anh cho em ngày mai khỏi đi làm!"
Xem ra cậu ta cũng chỉ có thể lấy chiêu này ra để dọa cô nữa thôi!
Ưng Phi Phi trầm mặc giây lát, thu lại nụ cười rồi nhìn đôi chân của Mặc Lương Vũ bằng ánh mắt sâu xa.
Thấy vậy, cậu ta cứ tưởng lời uy ♓●𝒾●ế●p của mình đã có tác dụng, vừa định nói tiếp thì nghe thấy Ưng Phi Phi nghiêm nghị hỏi: "Anh còn đi được không? Có cần em đi mượn một cái xe lăn không?"
"Ưng Phi Phi!!!"
Mặc Lương Vũ khẽ gầm lên, vươn tay muốn bắt lấy cô, nhưng cô nàng đã nhanh chóng bật dậy nhảy vọt ra xa, vừa chạy vừa cười.
Chỉ sau một lần đi đến công viên giải trí, Ưng Phi Phi đã biết được bí mật đầu tiên của Mặc Lương Vũ!
Cậu ấm không sợ trời không sợ đất này không những sợ độ cao mà còn nhát ⓒ𝐡ế●t nữa!
Chính xác là một con hổ giấy!
***
Năm giờ chiều, bầu trời ngập ánh hoàng hôn rực rỡ, hai người đã chơi cả một ngày liền rời khỏi khu vui chơi.
Mặc Lương Vũ nhìn ngắm thứ ánh sáng vàng nhạt rơi trên đầu vai người con gái bên cạnh mình, trái tim ngất ngây như được lên men trong hạnh phúc.
Được chơi đùa vô tư như vậy khiến cô cảm thấy dường như thời gian đang quay ngược lại, đưa bọn họ quay trở về ngày đầu tiên gặp nhau.
Có lẽ, đây mới là tính cách chân thật nhất của cô.
Tại cửa ra của khu vui chơi, điện thoại trong túi quần Mặc Lương Vũ đột nhiên vang lên.
Cậu ta móc ra nhìn thử, mắt chợt lóe lên, "Em yêu vào xe chờ anh nhé!"
Mặc Lương Vũ đưa chìa khóa xe cho Ưng Phi Phi rồi dặn dò cô.
Ưng Phi Phi vui vẻ đồng ý, lúc cô đã cầm chìa khóa đi xa, Mặc Lương Vũ mới nhận cuộc gọi, "Xin chào."
Dường như lời mở đầu lạnh nhạt đã khiến đối phương chần chừ.
Mấy giây sau, giọng nói nhã nhặn ôn tồn vang lên, "Tiểu Vũ, nghe nói anh đã kết hôn?"
"Ừ, có việc gì không?"
Người gọi tới là Lăng Mật.
Sau một hồi do dự ngắn ngủi, Lăng Mật ở đầu dây bên kia hạ giọng nói: "Không có việc gì cả, nghe nói anh kết hôn nên muốn nói với anh một câu... Chúc anh hạnh phúc."
Lời chúc phúc này, đối với Mặc Lương Vũ mà nói thì có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Cậu ta đút một tay vào túi, ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn bóng lưng Ưng Phi Phi ở đằng trước: "Không cần lời chúc phúc của em thì anh vẫn sẽ rất hạnh phúc. Lăng Mật, cảm ơn vì năm đó em đã không lấy anh."
Nói xong, Mặc Lương Vũ ngắt cuộc gọi không chút lưu luyến, cũng cho luôn số điện thoại của cô ta vào danh sách đen.
Bất kể đã từng yêu ai, cuối cùng vận mệnh cũng sẽ chỉ dẫn để bạn đưa ra sự lựa chọn hoàn hảo nhất.
Bây giờ, vợ của cậu ta là Ưng Phi Phi!
← Ch. 1950 | Ch. 1952 → |