← Ch.1954 | Ch.1956 → |
CHƯƠNG 1955: MẶC LƯƠNG VŨ, ĂN GAN HÙM PHẢI KHÔNG?
Kiều Mục nhìn theo tầm mắt cô, "Thích không?"
Lăng Tử Hoan vùi vào vai rồi hôn chụt lên má anh, nói nhỏ: "Chú Hai thích thì em cũng thích!"
Hàn Vân Đình ngồi ở hàng ghế trước: "..."
Dường như trong không khí tràn đầy mùi chua chua ngọt ngọt của tình yêu!
Anh thầm lặng lẽ thở dài, bỏ điện thoại trong túi áo khoác ra lướt mạng, ngẫm nghĩ không biết có nên tìm cớ về trước không.
Tuy nói anh đã quen một mình, nhưng là con sói cô độc duy nhất ở giữa chốn có đôi có cặp này, anh cũng không khỏi cảm thấy tổn thương!
Lúc này, Mặc Lương Vũ rướn cổ nhìn Kiều Mục, không tim không phổi nhạo báng: "Anh Hai, hai người chú ý một chút được không? Trên xe này vẫn có người đấy!"
Kiều Mục sâu xa quay đầu lại rồi chép miệng, "Chìa tay các cậu ra cho tôi nhìn!"
Mặc Lương Vũ không hiểu gì cả nhưng vẫn làm theo.
Thấy vậy, Kiều Mục cười lạnh, "Còn có tư cách nói tôi à?"
Mặc Lương Vũ ngẩn người giây lát, sau đó mới phát hiện mình với Ưng Phi Phi cũng đang đan mười ngón tay vào nhau.
Cậu ta ngẩng đầu lên khiêu khích: "Hai chúng em là vợ chồng son, sao đua với bọn em được!"
Hàm ý chỉ bọn họ mới có tư cách khoe cảnh tình tứ!
Nghe vậy, Kiều Mục không giận mà còn cười, "Mặc Lương Vũ, ăn gan hùm đúng không? Dám công khai ↪️𝒽.ốn.ⓖ đố.i anh Hai và chị dâu cậu à?"
Lăng Tử Hoan cũng vội đứng dậy quỳ trên ghế, kiêu ngạo khoe khoang, "Chú Hai nói đúng, Tiểu Ngũ, chú dám phạm thượng à!"
Mặc Lương Vũ lập tức hung dữ trừng cô, "Lăng Tử Hoan, kim chỉ có đầu, chú là chú Năm của cháu đấy!"
Cô nàng không hề sợ hãi mà cười he he, một tay ôm cổ Kiều Mục, "Đó là trước kia! Không thì chú hỏi chị Phi Phi đi, xem chị ấy có tình nguyện gọi em là chị dâu không!"
Nói xong, Lăng Tử Hoan lập tức nháy mắt với Ưng Phi Phi.
Ưng Phi Phi nhìn cô nhóc, cười từ chối: "Chị có thể nói... Không tình nguyện được không?"
Mặc Lương Vũ lập tức hăng hái, ôm lấy Ưng Phi Phi hôn chụt một cái vào má cô, "Em yêu nói quá chuẩn! Nghe thấy chưa Lăng Tử Hoan, đây là thím Năm của cháu!"
Tranh luận một phen, cuối cùng vẫn không thể đưa ra kết luận xem vai vế ai lớn ai nhỏ!
Tóm lại, vai vế rối tung hết cả lên, nhưng suy cho cùng cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của mọi người.
Nghiên Thời Thất và cậu tư Tần chỉ lặng lẽ nghiêm túc ngồi nghe từ đầu đến cuối, không hề có ý định tham gia.
Còn Hàn Vân Đình thì khép lại vạt áo khoác, hờ hững tự ôm chặt lấy mình.
***
Khu nghỉ dưỡng ở Đông Thành nằm ở gần khe núi Thái Dương.
Khu này có ba mặt là núi, nhiều con đường lát ván gỗ trải dài trong không gian xanh mát, mấy căn nhà gỗ nhỏ đen trắng được dựng ở đây cũng tăng thêm phần ấm cúng.
Xe dừng ở lối vào sảnh lễ tân, nhân viên đã đứng xếp hàng chào mừng từ trước.
Khu nghỉ dưỡng đã được bao trọn trong hai ngày tới.
Vị khách rất hào phóng, thậm chí số tiền họ bỏ ra còn nhiều hơn doanh thu bình thường của một tuần.
Sau khi xuống xe, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, cả nhóm nhanh chóng đến được một căn nhà hai tầng.
"Cậu Mặc, đây là nơi chúng tôi thường dùng cơm, trên tầng là sân thượng lộ thiên, có thể thưởng thức phong cảnh. Chúng tôi đã chuẩn bị trà chiều, mời mọi người nghỉ ngơi trước, lát nữa hướng dẫn viên của chúng tôi sẽ đưa các vị đi dạo một vòng xung quanh."
Nhân viên vừa nói vừa nhìn trộm mấy người nam thanh nữ tú ở trước mặt.
Ngoại hình quá chói mắt, anh tuấn vượt thường.
Hình như trong này còn có một đại minh tinh nữa!
Không lâu sau, mọi người bước vào nhà, ngồi quanh một chiếc bàn tròn, câu được câu chăng tán gẫu ɢ*❗ế*t thời gian.
← Ch. 1954 | Ch. 1956 → |