Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1947

Người Dấu Yêu
Hiện có 1980 chương (chưa hoàn)
Chương 1947
0.00
(0 votes)


Chương (1-1980 )

CHƯƠNG 1947: HÌNH ẢNH CAMERA HÔM QUA ĐÃ ĐƯỢC TRÍCH XUẤT

Ngoài cổng biệt thự, Mặc Lương Vũ đứng trước mặt Mặc Thịnh Giang bồn chồn hỏi: "Ba, ba nói gì thế? Mới năm phút đã xong rồi sao?"

Mặc Thịnh Giang ngoảnh đầu nhìn cổng biệt thự, rôi liếc nhìn Mặc Lương Vũ, hờ hững nói, "Trong tiệc đính hôn lần trước anh làm cho ầm ĩ khắp nơi, lần này anh định thế nào?"

Nhắc đến chuyện cũ, Mặc Lương Vũ lúng túng nhíu mày, "Ba, chuyện đã qua biết bao lâu rồi, ba còn nhớ làm gì?"

"Hừ, anh còn mặt mũi mà nói? Có lâu đến mấy, anh tưởng người ta dễ quên chuyện đáng xấu hổ năm đó như vậy sao? Mặc Lương Vũ, lần này anh muốn kết hôn, ba cũng không ngăn cản! Đây là lựa chọn của anh, bất luận thế nào, dù có phải đi bằng đầu gối, anh cũng phải đi tiếp cho ba. Ba đã điều tra gia cảnh nhà họ Ưng rồi, khoảng cách chênh lệch so với gia đình này không phải là ít. Ba chưa nhắc đến tiền thách cưới, cụ thể cần bao nhiêu, anh tự bàn bạc với họ. Nhưng số tiền không được vượt quá mười triệu."

Mặc Thịnh Giang dùng lời lẽ đanh thép đưa ra giới hạn thấp nhất, với ông thì mười triệu đã là hời cho đối phương rồi.

Mặc Lương Vũ nheo mắt, lặp lại: "Ba? Không đùa đấy chứ? Mười triệu?"

Đường đường là nhà họ Mặc, mà số tiền đó ba cũng nghĩ ra được?!

"Thế nào? Chê ít à?" Mặc Thịnh Giang cười khẩy, "Gia đình họ, đừng nói là mười triệu, sợ là còn chưa bao giờ được cầm đến một triệu. Hai đứa kết hôn, ba không có ý kiến, khoản tiền hỏi cưới mười triệu là yêu cầu duy nhất của ba! Sau khi kết hôn là chuyện của sau này, trước khi kết hôn tất cả phải làm đơn giản thôi."

Mặc Thịnh Giang đương nhiên có suy nghĩ riêng của mình, nhưng cũng khiến Mặc Lương Vũ cảm thấy vô cùng nực cười, "Ba, ba nghĩ Phi Phi kết hôn với con là vì tiền sao?"

"Nếu không vì tiền, mười triệu đã là con số không nhỏ rồi!"

Mặc Thịnh Giang bỏ lại một câu như vậy rồi ngồi vào xe.

Ông nói cũng không sai, nhưng Mặc Lương Vũ vẫn thấy ấm ức!

Không phải vì mình, mà Mặc Lương Vũ ấm ức thay Ưng Phi Phi!

Cậu ta nhìn chiếc xe của Mặc Thịnh Giang xa dần, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.

Buổi chiều, ba mẹ Ưng Phi Phi khăng khăng yêu cầu, Mặc Lương Vũ đành phải đưa họ đến ga tàu cao tốc.

Đến gần ga tàu, hai người không ngừng dặn dò khi nào quyết định xong việc tổ chức hôn lễ thì phải báo ngay cho họ biết.

Dù Mặc Thịnh Giang đối xử với họ thế nào, thì họ cũng vẫn cố gắng ủng hộ sự lựa chọn của con gái.

Đợi hai người đi xa, Ưng Phi Phi quay người lại, nước mắt đã lưng tròng.

Mặc Lương Vũ khoác vai kéo cô sát đến bên cạnh, "Sẽ gặp lại nhanh thôi, nếu em không yên tâm, sau khi kết hôn có thể đón ba mẹ đến Lệ Thành ở."

Ưng Phi Phi mỉm cười, lắc đầu, "Ba mẹ sẽ không đến đâu, em không sao, chỉ là bỗng nhiên phát hiện ba em đã già, lưng đã còng xuống rồi..."

"Không sao, nếu ba mẹ không đến thì chúng ta có thể về Đông Thành, đi lúc nào cũng được!"

Mặc Lương Vũ không muốn thấy Ưng Phi Phi đa sầu đa cảm như thế này, thấy cô hiếu thảo, quan tâm đ ến cha mẹ như vậy cũng làm cậu ta cảm động.

Vì mất đi hơi ấm của gia đình nên cậu ta chưa bao giờ có được những suy nghĩ hiếu thảo như vậy.

Chốc lát sau, Ưng Phi Phi vẫn còn sụt sịt, xoay người cùng Mặc Lương Vũ đi về bãi đỗ xe.

***

Một rưỡi chiều, hai người cùng đến trụ sở chính của Kiều thị.

Ưng Phi Phi đến phòng làm việc, còn Mặc Lương Vũ lên tầng trên cùng.

Ra khỏi thang máy, Lưu Đạc vừa nhìn thấy cậu đã lập tức đứng dậy, "Cậu Mặc, đã trích xuất được đoạn video trong camera giám sát ngày hôm qua rồi!"

Chương (1-1980 )