← Ch.1945 | Ch.1947 → |
CHƯƠNG 1946: SỰ LẠNH NHẠT CỦA MẶC THỊNH GIANG
Mặc Thịnh Giang chẳng buồn nhìn đến Mặc Lương Vũ, chống đầu gối đứng dậy rồi đề nghị: "Hai vị, chúng ta lên tầng bàn bạc đi!"
Ông bà Ưng vội đứng dậy theo, gật đầu lia lia: "Được, được!"
Mặc Lương Vũ trố mắt nhìn ông ba mình dẫn ba mẹ Ưng Phi Phi đi, bất giác muốn đi theo, nhưng lại nghe thấy Mặc Thịnh Giang bỏ lại một câu, "Anh ở dưới nhà đợi, Phi Phi, cháu cũng lên đây."
Chẳng mấy chốc, Mặc Lương Vũ bị bỏ lại trong phòng khách, không biết nên làm gì.
Quả nhiên, ba cậu ta còn chưa tung đòn sát thủ!
Mặc Lương Vũ đảo qua đảo lại trong phòng, vò đầu bứt tai nghĩ cách.
Không biết họ bàn bạc những gì, Mặc Lương Vũ ngồi trên sô pha đếm từng giây trôi qua như ngồi trên bàn chông.
Trong phòng sách trên tầng hai, Mặc Thịnh Giang gọi quản gia đưa trà và bánh ngọt vào.
Ông bưng tách trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn Ưng Phi Phi xuyên qua thành tách trong suốt.
Phòng sách với phong cách trang trí đen trắng, vô hình trung làm cho bầu không khí trở nên nghiêm túc và ngột ngạt.
Ông bà Ưng không uống trà, ngồi ngay ngắn đợi Mặc Thịnh Giang lên tiếng.
Lát sau, Mặc Thịnh Giang nói với Ưng Phi Phi: "Thời gian vừa qua vất vả cho cô rồi!"
Câu mở đầu khó hiểu làm cho ba mẹ Ưng Phi Phi vô cùng bất ngờ.
Ưng Phi Phi lại hiểu ý, thản nhiên mỉm cười lắc đầu, "Không vất vả, bác khách sáo quá."
Chân mày Mặc Thịnh Giang giãn ra, chuyển tầm mắt sang ông bà Ưng, "Thật ra tôi không có ý kiến gì về chuyện tổ chức hôn lễ, hai đứa trẻ đã quyết định đến với nhau thì cứ làm theo tập tục, hay là để Phi Phi nói xem con bé có nguyện vọng như thế nào."
Ông Ưng nhìn Ưng Phi Phi, gật đầu phụ họa, "Cũng tốt, dù sao vợ chồng chúng tôi cũng nghe theo bọn trẻ hết, chỉ cần là mong muốn của chúng, chúng tôi đều ủng hộ."
Mọi vấn đề bỗng chốc dồn hết vào Ưng Phi Phi.
Cô dáo dác nhìn quanh, ngập ngừng đôi chút mới nói: "Chuyện này... cháu cũng chưa nghĩ xong, cụ thể thế nào... hay là đợi con và Tiểu Vũ bàn bạc với nhau rồi hẵng quyết định, được không ạ?"
Mặc Thịnh Giang khẽ nhướng mày, ông còn tưởng cô gái này sẽ ra giá trên trời, đòi một hôn lễ long trọng theo quy cách nhà giàu.
Suy cho cùng vì chưa hiểu cặn kẽ, lại mang thân phận đặc thù nên dù biết họ không phải người ham hư vinh, nhưng Mặc Thịnh Giang vẫn có suy nghĩ rất chủ quan ngạo mạn.
Ưng Phi Phi ngồi cạnh ba mẹ mình, thản nhiên đón nhận ánh mắt của Mặc Thịnh Giang.
Cô vẫn luôn biết ông Mặc không có ác cảm với mình.
Cô không cảm nhận được sự thiện cảm từ ông, nhưng cũng không nhận thấy thái độ thù địch.
Đối với ông, việc cô và Mặc Lương Vũ kết hôn giống như một nhiệm vụ cần hoàn thành hơn.
Lát sau, Mặc Thịnh Giang lại bưng tách trà lên nhấp một ngụm, giọng điệu bình tĩnh nói: "Nếu vậy thì đợi hai đứa bàn bạc xong rồi bàn tiếp. Thằng bé Tiểu Vũ từ nhỏ không được dạy dỗ tốt, tính tình vừa kiêu căng vừa thích gây sự, sau khi hai đứa kết hôn, hãy thay tôi quản lý nó."
Ưng Phi Phi gật đầu, "Bác yên tâm, cứ tin tưởng cháu."
"Ừm..." Mặc Thịnh Giang đáp một tiếng rồi nhìn sang ba Ưng Phi Phi, đứng dậy đi đến trước mặt, đưa tay ra bắt tay với ông, "Dịp Tết Tiểu Vũ mang đến không ít phiền toái cho mọi người, mong sau này ông bà thông gia bao dung cho thằng bé nhiều hơn."
"Vâng vâng, Tiểu Mặc rất hiểu chuyện, ông không cần lo lắng."
Cuộc trò chuyện rất ngắn ngủi, sau khi Mặc Thịnh Giang rời đi, tâm trạng của ba mẹ Ưng Phi Phi vẫn chưa thể thả lỏng được.
Mặc Thịnh Giang ngồi ở địa vị cao đã lâu, tuy cử chỉ lịch sự, nhưng không khó nhìn ra được thái độ lạnh nhạt của ông đối với cuộc hôn nhân này.
Mong rằng, sau khi kết hôn Tiểu Mặc có thể đối xử tốt với Phi Phi!
← Ch. 1945 | Ch. 1947 → |