Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1944

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1944
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1944: ANH THÍCH EM TỪ RẤT LÂU RỒI

"Có phải uống nhiều quá rồi không? Khó chịu lắm sao?" Ưng Phi Phi nghiêng người ngồi bên giường, đưa tay chạm lên gò má nóng rẫy của Mặc Lương Vũ.

Nghe vậy, Mặc Lương Vũ lắc đầu, trở mình vùi người vào lòng cô!

Chẳng biết tại sao, Ưng Phi Phi cảm thấy tối nay người đàn ông này có chút yếu đuối!

Có lẽ đàn ông say rượu dễ đa sầu đa cảm, cô không nghĩ nhiều, ôm quanh vai rồi khẽ vuốt v e sống lưng Mặc Lương Vũ: "Nếu thấy khó chịu thì ngủ sớm đi."

Mặc Lương Vũ lắc đầu, một lúc sau mới ảo não nói: "Không muốn ngủ, chỉ muốn em ở bên anh thôi."

Ưng Phi Phi bật cười: "Không phải em đang ở bên anh rồi sao!"

"Vậy em ôm anh thật chặt đi!" Mặc Lương Vũ được đằng chân lân đằng đầu, cảm nhận được sức mạnh trên vai, cậu ta nói: "Chưa đủ, chặt hơn nữa đi!"

Ưng Phi Phi: "..."

Cô cố gắng s𝒾·ế·т 𝒸ⓗ·ặ·𝐭 lấy bả vai của đứa trẻ khổng lồ này, cảm thấy mình như một người mẹ đang dỗ con nhỏ.

Mặc Lương Vũ khẽ cọ vào người cô, nói một câu làm cô giật cả mình: "Anh muốn..."

Ưng Phi Phi lập tức buông tay, quay người định chạy ra ngoài!

Điên rồi phải không!

Ba mẹ cô ngủ ở phòng ngủ đối diện, bị nghe thấy thì phải làm sao!

Trong bữa cơm tối nay, nếu cô không quàng khăn lụa thì đã lộ hết dấu vết trên cổ rồi!

Ưng Phi Phi muốn chạy, nhưng Mặc Lương Vũ đâu có cho cô cơ hội.

Cho dù đã uống nhiều, nhưng thể lực của cậu ấm này vẫn rất tốt!

Mặc Lương Vũ giữ chặt lấy Ưng Phi Phi, nhanh chóng ấn cô xuống giường.

Mặc kệ cô giãy giụa, Mặc Lương Vũ vẫn cong môi áp sát về phía cô, thậm chí còn hùng hồn nói: "Ngoan, nhà chúng ta cách âm tốt lắm."

Sau đó, đèn phụt tắt, quần áo rơi xuống đất.

Ưng Phi Phi không biết chuyện gì đang xảy ra, Mặc Lương Vũ uống say dường như vô cùng phấn khích.

Sau một tiếng rưỡi, Mặc Lương Vũ nằm trên giường thở d ốc.

Cả hai đều nhễ nhại mồ hôi, mùi hương say đắm vấn vít trong không khí.

Không lâu sau, Mặc Lương Vũ trở mình lấy hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, châm một điếu rồi khẽ nhả khói: "Ngày mai gặp mặt ba anh xong, chúng ta đi Ireland nhé."

Ưng Phi Phi uể oải liếc nhìn Mặc Lương Vũ:

"Sao lại đi sang tận đấy?"

Trong căn phòng mờ tối, Mặc Lương Vũ cầm điếu thuốc chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ireland là quốc gia không cho phép ly hôn. Chúng ta đã kết hôn thì nên chung sống với nhau cả một đời."

Dứt lời, cậu ta dụi tắt đầu thuốc lá trên tay vào gạt tàn, xoay người ôm lấy cô rồi nói tiếp: "Ưng Phi Phi, anh muốn em hiểu một điều, anh cưới em là để chúng ta được ở bên nhau trọn đời trọn kiếp. Nếu như vậy vẫn chưa đủ để em cảm thấy an toàn, thì anh có thể ký thỏa thuận trước hôn nhân với em. Trong trường hợp ly hôn, anh sẽ tự động chuyển tài sản đứng tên anh cho em, kể cả quyền thừa kế của nhà họ Mặc, anh cũng sẵn lòng giao cho em! Ngẫm nghĩ lại, anh nhận ra từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nghe em nói rằng em thích anh. Hơn nữa, dường như mọi người đều cho rằng anh muốn ở bên em chỉ là ý định bồng bột nhất thời, anh thấy tủi thân lắm!"

Lúc này, Ưng Phi Phi vùi mình vào vòng tay cậu ta, lắng nghe những tâm sự chưa từng được giãi bày, cảm xúc của cô không khỏi dao động.

Cô khẽ nhúc nhích, sau đó đá vào chân cậu ta dưới lớp chăn mỏng: "Em không cần tài sản của anh!"

Ưng Phi Phi dừng lại một lúc rồi bổ sung: "Chỉ cần có anh là đủ rồi!"

Trái tim Mặc Lương Vũ nóng lên, cậu ta ôm chặt lấy Ưng Phi Phi rồi hôn lên trán cô: "Thật ra, tối nay anh đã nghe thấy lời ba mẹ nói với em rồi. Đừng làm khó họ, số tiền mà ba mẹ đưa cho em cứ cầm lấy, sau này anh và em sẽ cùng chăm sóc ba mẹ. Em yêu, anh thật sự rất yêu em, không phải cảm xúc nhất thời đâu, mà thực sự thích em từ rất lâu rồi..."

Chương (1-2252)