Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1943

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1943
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1943: ĐÂY LÀ CỦA HỒI MÔN MÀ BA MẸ ĐÃ CHUẨN BỊ CHO CON

Ưng Phi Phi im lặng cúi đầu, khi cô đang lưỡng lự không biết nên đáp lời ra sao thì ba cô đã chầm chậm móc từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng: "Con gái, chiều nay Tiểu Mặc có nói với ba mẹ là cậu ấy dự định ngày mai sẽ thu xếp để bên thông gia và chúng ta gặp mặt. Trong thẻ này có hai trăm ngàn, là của hồi môn mà những năm qua ba mẹ đã dành dụm cho con. Nếu không đủ thì ba mẹ sẽ bán nhà ở quê đi, có khi còn có thể được hai, ba triệu. Con và Tiểu Mặc đã quyết định đi đến hôn nhân thì chuyện hôn sự, gia đình chúng ta cũng không thể quá bủn xỉn được."

Ưng Phi Phi nhìn tấm thẻ ngân hàng ba đưa cho mình mà khóe mắt rưng rưng.

Đây có lẽ là vấn đề thực tế đầu tiên cần phải đối mặt sau khi cô và Mặc Lương Vũ ở bên nhau.

Hai trăm nghìn, thậm chí vài trăm nghìn, có lẽ chỉ là hạt cát trong sa mạc đối với nhà họ Mặc.

Ý định muốn bán nhà làm của hồi môn cho cô của ba mẹ càng khiến cho Ưng Phi Phi cảm thấy nghẹt thở.

Cô cắn khóe miệng, đẩy tấm thẻ còn nguyên vẹn lại cho ba mình: "Ba, số tiền này ba mẹ cứ giữ lại đi, con cũng có tiền mà, huống chi nếu đã là của hồi môn, dù là bao nhiêu thì cũng là tấm lòng của chúng ta. Ba mẹ cũng không cần phải bán nhà, con tin nhà họ Mặc sẽ không để ý đến số tiền này của chúng ta đâu, ba mẹ đừng làm như thế!"

Nghe vậy, ba Ưng Phi Phi lắc đầu, nhét thẻ ngân hàng cho cô với vẻ ép buộc: "Nhà bọn họ để ý hay không cũng không quan trọng, nhưng con là con gái duy nhất của ba mẹ, ba và mẹ con vất vả hơn nửa đời người cũng chỉ mong con có thể nở mày nở mặt về nhà chồng. Tiền không nhiều nhưng ít nhất cũng là tấm lòng của ba mẹ, con cứ giữ tấm thẻ này để phòng thân, ngộ nhỡ có khó khăn thì còn có tiền mà dùng!"

Ưng Phi Phi đành phải nhận lấy. Tấm thẻ lạnh lẽo nằm trong lòng bàn tay, nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp.

Ba người hoàn toàn không hề hay biết, Mặc Lương Vũ đã quay lại và nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của họ.

Mặc Lương Vũ đứng ở cửa không đi vào làm phiền, đợi một lúc rồi mới gõ cửa bước vào.

Mặc Lương Vũ chậm rãi đi tới trước bàn với vẻ mặt bình tĩnh, cầm ly rượu lên, cười với ba Ưng Phi Phi: "Chú, chúng ta uống một ly đi!"

Ba Ưng Phi Phi quan sát Mặc Lương Vũ, gật đầu lia lịa rồi nâng ly lên: "Tiểu Mặc, sau này... cô chú giao Phi Phi cho con đấy. Con bé này từ nhỏ đã được cô chú 𝖈.♓ï.ề.ц 𝒸.𝒽.⛎.ộⓝ.🌀, nếu sau khi kết hôn có gì sai sót mong con bao dung cho con bé. Còn khi nào không thể bảo ban được nữa thì cứ nói cho chú biết, chú sẽ giúp con dạy dỗ con bé!"

Mặc Lương Vũ nhìn Ưng Phi Phi đang cúi đầu không nói gì: "Chú, không cần đâu ạ, cho dù cô ấy có làm gì thì cũng đúng hết. Cô chú không cần lo lắng, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!"

Dứt lời, Mặc Lương Vũ uống cạn ly rượu.

Hơi rượu mạnh sộc vào cổ họng, khiến mắt cậu ta trở nên mơ màng.

Mãi cho đến hôm nay, cậu ta mới phát hiện ra mình và Ưng Phi Phi ở bên nhau đã khiến cho biết bao nhiêu người cảm thấy lo lắng không yên.

Nếu cậu ta không cố gắng thì làm sao xứng đáng với sự tin tưởng của mọi người đây.

***

Nửa tiếng sau, Mặc Lương Vũ lái xe đưa Ưng Phi Phi và ba mẹ cô trở về biệt thự của mình.

Căn biệt thự xa hoa chắc chắn sẽ lại tăng thêm áp lực cho ba mẹ của Ưng Phi Phi.

Đã sống nửa đời người, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy ngôi nhà nào sang trọng như vậy.

Chưa tới chín giờ tối, ba mẹ Ưng Phi Phi đã đến phòng cho khách để nghỉ ngơi.

Ngày mai là ngày gặp gỡ người có vị trí cao nhất trong nhà họ Mặc, cặp vợ chồng già cứ trằn trọc mãi không ngủ được.

Còn Ưng Phi Phi thì trở về phòng ngủ chính với Mặc Lương Vũ.

Mặc Lương Vũ nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, một tay vắt ở trước trán, tay còn lại thì ôm chặt lấy Ưng Phi Phi.

Chương (1-2252)