Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1936

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1936
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1936: MẶC LƯƠNG VŨ THẤT BẠI!

Mặc Lương Vũ vội vàng đuổi theo Ưng Phi Phi. Xuống đến tầng một, cậu ta nhìn quanh mới trông thấy bóng dáng của Ưng Phi Phi ở chỗ rẽ.

Trời đã tối, ánh đèn sáng rực trong sảnh chiếu rọi lên khuôn mặt có chút mệt mỏi của cô.

Đưa mắt nhìn xuống, Mặc Lương Vũ liền nhìn thấy điếu thuốc lá đang được kẹp trên ngón tay mảnh mai của cô.

Cậu ta thở dài lắc đầu, bước tới giật lấy điếu thuốc, ngậm lên miệng rít một hơi, vẫn là vị bạc hà rất nhẹ.

Ưng Phi Phi nhìn cậu ta không nói không rằng.

Mặc Lương Vũ rít hai hơi rồi vứt tàn thuốc vào thùng rác.

Mặc Lương Vũ đưa tay kéo đầu ngón tay của Ưng Phi Phi, vuốt nhẹ trong lòng bàn tay mình: "Em giận sao?"

Ưng Phi Phi lắc đầu: "Không, em hơi mệt thôi!"

Mặc Lương Vũ mím môi, xót xa sờ lên má cô: "Nếu thấy mệt thì không đi làm nữa, anh nuôi em!"

Nghe vậy, Ưng Phi Phi bật cười. Cô lùi lại một bước để kéo giãn khoảng cách rồi đấm vào 𝐧𝐠.ự.ⓒ cậu ta: "Làm gì đến mức ấy, những chuyện như thế này quá đỗi bình thường, không thể cứ gặp rắc rối là bỏ việc chạy trốn được!"

Mặc Lương Vũ khẽ thở dài, kéo đầu ngón tay của cô: "Sau này thấy buồn thì cứ nói với anh, đừng hút thuốc nữa, nhé?"

Cậu ta vốn dĩ không thích phụ nữ hút thuốc, nhưng khi tiếp xúc với Ưng Phi Phi, cậu ta có thể cảm nhận được áp lực mà cô phải chịu đựng.

Nếu không phải chịu gánh nặng cuộc sống thì ai lại chọn hút thuốc để giải tỏa.

Lúc này, Ưng Phi Phi mới ngước mắt nhìn Mặc Lương Vũ, thoáng suy nghĩ rồi hỏi dò: "Nếu... em không bỏ được thì sao?"

Mặc Lương Vũ: "..."

Cậu ta cau mày, cuối cùng vẫn thỏa hiệp thương lượng: "Vậy thì... hút ít thôi được không?"

Thấy thái độ này của cậu ta, Ưng Phi Phi cảm thấy mọi mỏi mệt đều bay biến hết.

Rất hiếm khi cậu ta chịu thỏa hiệp hay nhân nhượng ai!

Ưng Phi Phi móc tay cậu ta, cười nói: "Không hút thì không hút, vốn dĩ em cũng không phải người nghiện thuốc lá, chỉ buồn quá nên em mới muốn hút một điếu thôi!"

Thấy nét mặt cô đã dịu đi, Mặc Lương Vũ lập tức kéo tay cô vòng quanh eo mình, ôm lấy vai cô rồi đi về phía đầu phố: "Trong công ty bị nhiều người kèn cựa như thế, sao trước giờ không nói cho anh biết?"

Hai người ôm nhau đi về phía trước, Ưng Phi Phi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu ta: "Chỉ là công việc thôi, đâu phải cứ hơi tí là phải kêu ca. Hơn nữa..." Ưng Phi Phi dừng lại, bỡn cợt: "Hoàng Kỳ nhắm vào em không phải là vì anh sao! Cái danh cậu Cả nhà họ Mặc của anh khiến người ta đỏ mắt cay cú thế nào, anh không biết à?"

Mặc Lương Vũ không biết gì: "..."

Khi họ quay trở lại xe, Mặc Lương Vũ nhìn

Ưng Phi Phi thắt dây an toàn, tặc lưỡi: "Chuyện số liệu trong máy tính của em bị người khác ác ý chỉnh sửa sẽ có người xử lí! Sau này nếu lại gặp phải chuyện như vậy thì đừng chịu ấm ức một mình, cho dù bạn trai em không có bản lĩnh nhưng giải quyết rắc rối thì vẫn giỏi đấy!"

Ưng Phi Phi ⓢ❗ế-🌴 ↪️𝖍-ặ-t dây an toàn ở trước người, nhịn cười quay sang: "Sau ngày hôm nay, em đoán có cho vàng Hoàng Kỳ cũng không dám nữa đâu!"

Ánh đèn trong xe hơi lờ mờ, Mặc Lương Vũ bắt gặp ánh mắt trong veo của Ưng Phi Phi, yết hầu nhấp nhô, không kiềm chế được bèn nghiêng người ôm lấy cổ cô, đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt.

Mặc Lương Vũ hôn rất sâu, cũng rất mạnh!

Bởi vì cậu ta đột nhiên cảm thấy dường như sự tồn tại của mình không thể mang lại bất kì thay đổi nào cho Ưng Phi Phi.

Cô quá độc lập, đến mức có rất nhiều chuyện cô thà tự mình gánh vác cũng không chịu chia sẻ với cậu ta.

Điều này khiến Mặc Lương Vũ trong nháy mắt đã bị nhấn chìm trong cảm giác thất bại.

Là mình không cho cô đủ cảm giác an toàn, hay là mình không đáng tin cậy?

Chương (1-2252)