← Ch.1933 | Ch.1935 → |
CHƯƠNG 1934: CỤC CƯNG ĐỪNG GIẬN
Lúc này, Hoàng Kỳ vẫn còn đang ngồi lấy lòng Mặc Lương Vũ trong phòng họp không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ mơ hồ nhìn qua cửa kính thấy dường như các đồng nghiệp định tan làm rời đi.
Thấy vậy, Hoàng Kỳ càng thêm vui mừng ra mặt, cô ta ưỡn пℊ-ự-🌜, xoay ghế dịch đến trước mặt Mặc Lương Vũ, "Cậu Mặc, tối nay anh... có kế hoạch gì không?"
Mặc Lương Vũ cười xấu xa, "Cô có dự định gì sao?"
Mắt Hoàng Kỳ lóe lên, ngượng ngùng mỉm cười, "Nếu không có chuyện gì khác, để tôi mời anh một bữa cơm nhé."
"Mời tôi ăn cơm?" Mặc Lương Vũ co tay gõ gõ vào mặt bàn, "Tôi sợ cô... mời không nổi!"
Dứt lời, cậu ta chậm rãi đứng lên, Hoàng Kỳ cũng vội vàng cười nói: "Cậu Mặc, anh thật thích nói đùa. Thật ra những năm vừa qua tôi đã chăm chỉ làm việc và tiết kiệm được rất nhiều tiền, mặc dù không thể so với anh, nhưng cũng không đến nỗi không mời nổi anh một bữa cơm."
Mặc Lương Vũ liếc cô ta, cười khẩy rồi kéo cửa phòng họp ra.
Không nhận được câu trả lời, Hoàng Kỳ vẫn không chịu từ bỏ ý định mà theo sát cậu ta đến khu văn phòng.
Có thể đây là lần đầu tiên cô ta được ở riêng với công tử nhà giàu, dù thế nào cũng phải nắm chặt cơ hội hiếm có này.
Trước mắt, những đồng nghiệp khác trong văn phòng đã thu dọn đồ đạc, thấy bóng dáng Hoàng Kỳ và Mặc Lương Vũ thì không khỏi nhìn về phía Ưng Phi Phi bằng ánh mắt thương hại.
Đương nhiên Hoàng Kỳ cũng cảm nhận được sự chú ý của mọi người, cô ta kiêu ngạo ưỡn 𝖓.ɢự.🌜 ngẩng đầu, đi được hai bước thì cất giọng hỏi: "Cậu Mặc, chúng ta đi ăn cơm ở đâu đây?"
Cô ta vừa nói xong, vẻ mặt mọi người liền thay đổi.
Chỉ mới mấy phút mà Hoàng Kỳ đã tóm được Mặc Lương Vũ?!
Thế thì cũng dễ dàng quá đi!
Các đồng nghiệp kinh ngạc nhìn Hoàng Kỳ bằng ánh mắt đầy hâm mộ và ghen tị.
Tuy nhiên, đúng lúc Hoàng Kỳ đang đắc ý nhướng mày với Ưng Phi Phi thì Mặc Lương Vũ dừng bước, quay đầu hỏi ngược lại cô ta, "Tôi nói muốn ăn cơm với cô lúc nào?"
Sắc mặt Hoàng Kỳ cứng đờ, hơi hốt hoảng đi tới nói nhỏ: "Cậu Mặc, không phải đã thống nhất là tôi sẽ mời anh ăn cơm sao?!"
"Cô thống nhất với ai?" Mặc Lương Vũ ác ý cười nhạt, "Ngay trước mặt bạn gái tôi mà dám nói bậy nói bạ, nhân viên Kiều thị ham vinh hoa phú quý như vậy sao?"
Từ trước đến nay Mặc Lương Vũ ăn chơi trác táng thích làm theo ý mình, đối với loại con gái mình không thích thì sao có chuyện nể mặt nể mũi.
Huống hồ, Hoàng Kỳ vừa mới bôi nhọ gì Ưng Phi Phi, cậu ta đều nhớ kỹ hết.
Cậu Mặc này thù dai lắm!
Lúc này, Hoàng Kỳ giật mình như bị sét đánh, mắt lóe lên không tin nổi, "Cậu Mặc? Anh, bạn gái anh... Là ai?"
Mặc Lương Vũ hừ khẽ, cười cười đi đến chỗ Ưng Phi Phi, nắm lấy tay cô kéo đến bên cạnh, "Chính là cô gái kín kẽ không biết điều mà cô nói đây này!"
Sắc mặt Hoàng Kỳ lập tức như màu đất.
Ưng Phi Phi bị Mặc Lương Vũ ôm vai, vừa nghiền ngẫm lời cậu ta nói vừa lặp lại, "Tâm tư em kín kẽ không biết điều?"
Mặc Lương Vũ mím môi, hất cằm về phía Hoàng Kỳ, "Cô ta nói thế."
Ưng Phi Phi lạnh nhạt nhìn Hoàng Kỳ, còn chưa lên tiếng, Mặc Lương Vũ đã thêm dầu vào lửa bên tai cô, "Không những thế, cô ta còn nói cuộc sống riêng tư của em rất phức tạp, không tự trọng, không giữ mình!"
Nghe vậy, Ưng Phi Phi liền huých mạnh một cái vào eo Mặc Lương Vũ.
Hoàng Kỳ nói như vậy, rõ ràng là vì dấu vết trên cổ cô!
Mặc Lương Vũ rên khẽ, hơi đau nhưng cũng không dám nổi giận, cậu ta ôm bả vai Ưng Phi Phi vỗ nhẹ, "Cục cưng đừng giận, anh có thể kiện cô ta tội phỉ báng!"
← Ch. 1933 | Ch. 1935 → |