← Ch.1928 | Ch.1930 → |
CHƯƠNG 1929: TAN LÀM Ở CÔNG TY ĐỢI, ANH ĐẾN ĐÓN EM!
Mặc Lương Vũ nghiêng người, không hề tỏ ra khó chịu, đưa tay ôm lấy vòng 3●𝖔 т𝖍●𝑜●n của cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, "Như thế này là không đau nữa phải không?"
Ưng Phi Phi vùng vẫy vài cái đành bỏ cuộc, ngồi im rồi nói lảng sang chuyện khác, "Bữa sáng anh tự làm à?"
Trên bàn trà có sandwich và sữa tươi, trông hình thức không tệ.
Mặc Lương Vũ nhìn sang, khẽ ho một tiếng, "Ừm, anh làm đấy."
Nói xong, cậu ta cầm bánh sandwich lên đưa cho Ưng Phi Phi, thấy cô cắn một miếng mới nói thêm: "Trước đây chưa bao giờ nấu ăn, lúc sáng anh lên mạng học, đơn giản lắm, chỉ là... không cẩn thận làm vỡ ba cái bát thôi."
Ưng Phi Phi bị nghẹn sandwich!
Cô nhìn Mặc Lương Vũ đang sờ sống mũi của mình, nhai thức ăn trong miệng, mơ hồ lầm bầm, "Trong phòng bếp của em tổng cộng chỉ có năm cái bát!"
Bình thường cô ở nhà một mình, không dự trữ quá nhiều bát đũa.
Trong năm cái bát kia, có hai cái là quà tặng kèm khi mua sữa chua.
Giờ thì hay rồi, cậu ta làm vỡ hẳn ba cái!
Nghe vậy, Mặc Lương Vũ cười nửa miệng ⓢ.iế.т c𝖍.ặ.t eo cô, xòe bàn tay ra nói: "Bát quan trọng hay anh quan trọng? Anh làm bữa sáng cho em, tay bị bỏng phồng rộp hai chỗ liền đây này, em không thấy sao?"
Ưng Phi Phi kéo tay cậu ta qua, nhìn chăm chú hơn nửa buổi mới thấy hai vết phồng nhỏ không hề bắt mắt.
Chỉ cần để lâu thêm một chút là sẽ tự lành!
Cô đập tay Mặc Lương Vũ, tiếp tục ăn sáng, còn nhẹ nhàng nhắc nhở, "Không biết nấu ăn thì đừng gắng gượng, sau này tốt hơn hết anh đừng vào bếp nữa!"
Hai người cười nói một lúc, Ưng Phi Phi tắm rửa xong, định đến công ty điểm danh.
Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ Tết, cô không thể trốn việc được!
Mặc Lương Vũ thấy cô muốn ra ngoài cũng không gây rối, cầm áo khoác của mình lên tỏ ý muốn đưa cô đến công ty.
Ưng Phi Phi vừa định từ chối, cậu ta đã tựa lên vách tường, quét mắt trên người cô, "Không phải nói nhức eo đau chân à? Không cần anh đưa đi, chẳng lẽ hết đau rồi?"
Chỗ nào không ngứa thì không gãi!
Ưng Phi Phi im lặng đi ra khỏi cửa.
Ngồi lên xe, Mặc Lương Vũ thích thú huýt gió, thắt dây an toàn xong, cậu ta liếc nhìn Ưng Phi Phi: "Tối nay anh đãi bạn ăn cơm, tan làm em ở công ty đợi, anh đến đón em!"
"Ừm, được, cơm gì vậy? Có những ai?"
Mặc Lương Vũ cười ra vẻ thần bí, "Đều là người quen cả, em cũng quen! Tan làm đợi điện thoại của anh."
Ưng Phi Phi gật đầu đồng ý, không gặng hỏi thêm.
Cô cũng nhận ra Mặc Lương Vũ không nhắc đến chuyện đi làm, lại thêm chiếc xe sang trọng cậu ta đang lái, Ưng Phi Phi nghĩ bụng, chắc cậu ta đã được ông Mặc tha thứ rồi.
Nhưng cậu ta không nói, cô cũng làm như không biết.
Gần một giờ trưa, Ưng Phi Phi đến công ty.
Do buổi sáng cô vắng mặt không lí do, các đồng nghiệp xung quanh nhìn thấy cô xuất hiện đều không hỏi tò mò hỏi: "Phi Phi, sao giờ này cô mới đến? Trưởng phòng Trương tìm cô cả buổi sáng, gọi điện nhắn tin cô đều không trả lời, không sao chứ?"
Ưng Phi Phi cười gượng, "Không sao, ngủ quên thôi."
Hoàng Kỳ ở đối diện vừa uống cà phê vừa quan sát cô.
Hôm nay trông Ưng Phi Phi không có gì khác với bình thường, nhưng làm đồng nghiệp đã lâu, cô ta nhạy bén phát giác ra Ưng Phi Phi quấn một chiếc khăn choàng trên cổ, kể cả khi cởi áo khoác cũng không tháo khăn choàng xuống.
Hoàng Kỳ nheo mắt, cầm cốc cà phê buông lời trêu ghẹo: "Phi Phi à, ngồi trong phòng làm việc còn quấn khăn, cô không thấy nóng sao?"
← Ch. 1928 | Ch. 1930 → |