← Ch.1918 | Ch.1920 → |
CHƯƠNG 1919: TẠI SAO ANH PHẢI ĐI?
Cô bưng bát canh đứng ở cửa, nghe tiếng đóng cửa sau lưng, lặng lẽ thở dài.
Mặc Lương Vũ nằm trên giường, gối khuôn mặt điển trai đang đỏ bừng vì say rượu lên khuỷu tay, nhìn cô với vẻ mãn nguyện.
Ưng Phi Phi chạm mắt cậu ta, đặt bát canh giải rượu lên trên tủ đầu giường: "Uống đi!"
Mặc Lương Vũ lên tiếng: "Hình như mẹ vợ dặn em đút cho anh thì phải!"
Dứt lời, Ưng Phi Phi nhét thìa vào miệng cậu ta: "Anh thích uống thì uống!"
Mặc Lương Vũ kéo cánh tay cô ra: "Vậy đợt lát nữa uống xong, em ngủ với anh đi!"
"Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
Mặc dù Ưng Phi Phi từ chối ngoài miệng, nhưng lực kháng cự cũng chỉ rất hời hợt.
Mặc Lương Vũ dù sao cũng đã mặt dày mày dạn nên không để ý tới sự giãy giụa của cô, kéo thẳng cô lên giường: "Mau lên, đầu anh đau quá!"
Nhìn bộ dạng nhăn nhó của cậu ta, Ưng Phi Phi không khỏi nghĩ đến cảnh cậu ta đã từng xoa bóp cho cô khi cô bị đau đầu lúc trước.
Như đọc được suy nghĩ của cô, Mặc Lương Vũ duỗi cánh tay dài ôm cô vào lòng: "Không cần xoa bóp, ngủ một giấc là được rồi!"
Thế là, Ưng Phi Phi gối lên trên cánh tay Mặc Lương Vũ nằm lên giường mình, bị ép ngủ cùng giường với cậu ta.
Trên người Mặc Lương Vũ vẫn còn mùi rượu, hơi gay mũi, nhưng cô không thấy ghét.
Hai người nằm im thin thít, một lúc sau, Ưng Phi Phi đã ngủ trước.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, Mặc Lương Vũ ngả người ra sau quan sát khuôn mặt của cô.
Cô gái này khi ngủ rất yên tĩnh, lông mi còn rất dài.
Cậu ta cẩn thận nhìn đi nhìn lại, tò mò đưa tay ra chọc khẽ.
Sau đó, Mặc Lương Vũ hài lòng thỏa mãn ôm Ưng Phi Phi chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn không nghe thấy tiếng ông bà Ưng khẽ mở cửa ra.
Chưa đầy nửa tiếng sau, ông bà Ưng đi ra ngoài.
Họ dự định mua ít thịt cá, buổi tối lại nấu một bữa ngon cho con rể!
Vì Mặc Lương Vũ bất ngờ xuất hiện ở nhà Ưng Phi Phi vào dịp Tết nên tối hôm đó Ưng Phi Phi rất khó xử.
Sau bữa tối, cô liếc nhìn Mặc Lương Vũ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho cậu ta nhìn điện thoại.
Lúc đó, bốn người nhà họ đang ngồi trong phòng khách xem TV.
Ưng Phi Phi bồn chồn gửi tin nhắn WeChat cho Mặc Lương Vũ, mục đích chính là bảo cậu ta cút nhanh lên!
Dù sao cũng đã rất muộn rồi, cậu ta không đi về thì chẳng lẽ đêm nay bọn họ ngủ cùng nhau à?
Mặc Lương Vũ nghi ngờ lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy nội dung trên đó đã liếc nhìn Ưng Phi Phi, trong mắt ánh lên vẻ nguy hiểm.
[Chỉ có thể là anh]: Anh nên đi về rồi đấy!
Mặc Lương Vũ không nhìn cô nữa, cúi đầu gõ điện thoại.
[Lông Vũ]: Tại sao anh phải đi?
Ưng Phi Phi đọc câu trả lời của cậu ta thì ngây người.
Cô nhìn Mặc Lương Vũ với vẻ khó tin, nói khoác không biết ngượng mồm, cậu ta không biết xấu hổ sao?
Mặc Lương Vũ phớt lờ cái nháy mắt ra hiệu của cô, đặt điện thoại lên bàn, quay đầu bắt đầu trò chuyện với ông Ưng.
"Chú ơi, cháu nghe nói năm mới ở Đông Thành có hội xuân đúng không ạ?"
Ông Ưng cầm tách trà lên, nhàn nhã gật đầu: "Đúng vậy, năm nào cũng có, rất náo nhiệt, kéo dài đến tận mùng bảy!"
"Vậy thì ngày mai cháu đi dạo cùng chú nhé? Quê cháu nhỏ nên lớn từng này rồi mà cháu chưa biết hội xuân là gì!"
Khi Mặc Lương Vũ nói ra điều này, ông Ưng cảm thấy rất thương cảm cậu ta!
Ông đặt tách trà xuống, nhìn bà Ưng rồi gật đâu lia lịa: "Được được, sáng mai chúng ta ra ngoài, chú dẫn cháu đi dạo một vòng!"
Không biết quê cậu ta nhỏ đến độ nào mà ngay cả hội xuân cũng không biết, đúng là một đứa trẻ đáng thương!
← Ch. 1918 | Ch. 1920 → |