Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1920

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1920
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1920: EM CHẶN ANH?

Sau khi Mặc Lương Vũ trò chuyện với ông Ưng, hai vị phụ huynh đều thấy thương cậu ta nên vô thức nói: "Tiểu Mặc, đêm nay cháu ngủ trong phòng Phi Phi, sáng mai ăn sáng xong thì chúng ta sẽ xuất phát!"

Mặc Lương Vũ ra vẻ khó xử liếc nhìn Ưng Phi Phi: "Việc này... có được không ạ? Liệu cháu có làm phiền..."

"Đương nhiên là được rồi, có gì phiền đâu!" Ông bà Ưng nhìn nhau cười: "Cháu cứ yên tâm ngủ trong phòng, ghế sô pha nhà chúng ta rất lớn, để Phi Phi ngủ trên đó là được."

Ưng Phi Phi chỉ vào mũi mình, lời phản bác chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã bị mẹ kéo cổ tay xuống: "Đi, con đi theo mẹ vào trong phòng dọn giường, nhà chúng ta vừa hay có một bộ chăn bông mới để thay cho Tiểu Mặc."

Bà Ưng kéo cô về phòng mình mà không để cô nói gì, ông Ưng trong phòng khách cười ha ha nói: "Tiểu Mặc, cháu không cần phải ngại, cứ coi đây là nhà của mình, cứ thoải mái đi nhé!"

Mặc Lương Vũ cảm động cầm tách trà đưa cho ông Ưng: "Cháu cảm ơn chú!"

"Người một nhà, không cần khách sáo!"

Như vậy, Ưng Phi Phi chẳng những không đuổi được Mặc Lương Vũ ra khỏi nhà mà ngay cả phòng của mình cũng bị ép phải nhường cho Mặc Lương Vũ.

Mười giờ đêm, ông bà Ưng về phòng ngủ, Ưng Phi Phi ôm chăn lông ngồi trên ghế sô pha bắt đầu hoài nghi về cuộc đời.

Sau khi tắt đèn, chỉnh TV thành 𝐜♓_ế đ_ộ im lặng, điện thoại đột nhiên rung lên, Ưng Phi Phi cầm lên xem, là tin nhắn của Mặc Lương Vũ.

[Lông Vũ]: Ghế sô pha có thoải mái không em? [Nụ cười]

Khi Ưng Phi Phi đọc được nội dung, cô xùy một tiếng và gửi cho cậu ta hàng loạt biểu tượng "con dao".

[Lông Vũ]: [Cười ngốc nghếch]

Ưng Phi Phi tức giận đến mức muốn xông vào đạp cho cậu ta hai phát, nhưng rồi lại lặng lẽ ló đầu nhìn phòng ngủ chính ở đối diện, phát hiện bên trong vẫn chưa tắt đèn nên không dám manh động.

Tuy rằng buổi chiều cha mẹ cố ý đi ra ngoài để tránh mặt, nhưng hai vị phụ huynh cũng chỉ muốn cho hai người có cơ hội ở riêng với nhau, nếu nửa đêm cô ở cùng phòng với Mặc Lương Vũ thì lại càng khó thanh minh!

Ưng Phi Phi nheo mắt nhìn biểu tượng khiêu khích mà Mặc Lương Vũ gửi tới, đã thế thì phải dùng biện pháp mạnh, cô chặn luôn cậu ta!

Bằng không cô sợ mình sẽ không nhịn được, thật sự sẽ cầm dao phay đi tìm cậu ta mất!

Tuy nhiên, chỉ nửa phút sau, cửa phòng ngủ phía sau phòng khách được nhẹ nhàng mở ra.

Mặc Lương Vũ nhìn dáo dác xung quanh như kẻ trộm, đi chân trần đến ghế sô pha, kéo cổ kéo Ưng Phi Phi lôi vào phòng ngủ.

Ưng Phi Phi liên tục đấm đá nhưng không dám lên tiếng, hai người giống như đang diễn Thái Cực Quyền trong phòng khách vậy.

Cuối cùng, Mặc Lương Vũ không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ bế xốc cô vào phòng ngủ.

Dám chặn cậu ta, gan lớn lắm!

Trong phòng, Mặc Lương Vũ ném Ưng Phi Phi xuống giường, vừa định nói chuyện, Ưng Phi Phi đã đá vào cánh tay cậu ta, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cửa, cửa, đóng cửa lại!"

Mặc Lương Vũ tiến lên, đẩy nhẹ cửa vào, quay người xắn ống tay áo rồi chống nạnh, tấn công về hướng chiếc giường: "Em chặn anh?"

Ưng Phi Phi ngồi khoanh chân trên giường trong bộ đồ ngủ, đưa tay vén tóc, hất cằm nói dối: "Đâu có!"

"Vậy em hãy giải thích cho anh, dấu chấm than màu đỏ này có nghĩa là gì?!"

Mặc Lương Vũ lấy điện thoại trên tủ giường, mở WeChat ra, dấu chấm than màu đỏ đập vào mắt!

Cậu ta đã gửi hơn hai chục tin nhắn liên tiếp, suýt nữa thì bị những dấu chấm than đỏ này làm cho mù mắt!

Ưng Phi Phi thấy vậy thì gãi chân mày: "Có lẽ là do điện thoại của anh... A!"

Chương (1-2252)