← Ch.1917 | Ch.1919 → |
CHƯƠNG 1918: HÌNH NHƯ BỌN HỌ HIỂU LẦM GÌ ĐÓ RỒI!
Mặc Lương Vũ hừ hừ rồi lại cúi đầu xuống nằm trên đùi cô: "Vậy thì chúng ta hòa nhau!"
"Ai hòa với anh! Lui ra, em phải vào phòng vệ sinh!"
Ưng Phi Phi dở khóc dở cười đẩy cậu ta ra, nhưng không ngờ Mặc Lương Vũ say rượu lại quấy không khác gì một đứa trẻ.
Cánh tay lực lưỡng của cậu ta ôm chặt lấy Ưng Phi Phi, nói thế nào cũng không chịu buông tay: "Đi phòng vệ sinh gì, nhịn!"
"Mặc Lương Vũ, anh đừng có mà say rượu rồi gây chuyện với em!" Ưng Phi Phi giằng co, vừa cười vừa vùng cậu ta ra.
Sau một hồi giằng co, cũng không biết là tại ai, nhưng khi hai người nhận ra thì họ đã đang nằm đè lên nhau rồi!
Ưng Phi Phi ở trên, Mặc Lương Vũ ở dưới!
Sau đó, cửa phòng ngủ mở ra!
Ông Ưng mở cửa bằng một tay, bên cạnh là bà Ưng đang bê bát canh giải rượu.
Hai vị phụ huynh trố mắt đứng nhìn cảnh tượng này. Một giây sau, ông Ưng ôm vai bà Ưng xoay người lùi ra khỏi cửa, trong miệng còn thốt ra một câu kinh hãi: "Ôi trời ơi...."
Cửa phòng lại đóng lại, Ưng Phi Phi và Mặc Lương Vũ ngây người nhìn nhau!
Hai má Ưng Phi Phi đỏ bừng, luống cuống muốn đứng dậy khỏi người cậu ta, nhưng Mặc Lương Vũ lại bình tĩnh ôm lấy cô, cười rất ranh mãnh: "Còn chạy cái gì nữa? Ba mẹ nhìn thấy cả rồi!"
"Mặc Lương Vũ, anh đúng là không biết xấu hổ!" Ưng Phi Phi tức giận vừa trách mắng vừa đập gối vào mặt cậu ta, ai là ba mẹ anh hả!
Hai người ồn ào rất lâu, sau đó Mặc Lương Vũ nhân lúc cô không đề phòng đã lật người, đè cô xuống dưới: "Đừng gây chuyện nữa, anh đau đầu lắm..."
Ưng Phi Phi 𝐭♓_ở ♓_ổ_ⓝ 𝖍_ể_𝐧 nhìn cậu ta, đập vào trán cậu ta một cái: "Đáng đời, đau 𝐜·♓·ế·𝖙 anh đi!"
Dứt lời, cô đẩy mạnh Mặc Lương Vũ ra, xoay người xuống giường rồi chạy ra ngoài.
Cô phải giải thích với ba mẹ, chắc chắn không phải như những gì họ nhìn thấy!
Ưng Phi Phi lao ra khỏi phòng ngủ, đứng ở cửa lấy lại bình tĩnh, mím môi vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy ba mẹ đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô cười nhạt.
"Ba mẹ, vừa rồi bọn con..."
Ưng Phi Phi muốn giải thích, nhưng vừa mới nói được một lời, ông Ưng đã đưa tay ra hiệu: "Con gái, chuyện này ba không muốn nói ra, nhưng con không nên như vậy!"
Bà Ưng cũng gật đầu, bất bình phụ họa: "Đúng vậy! Tiểu Mặc đã uống say rồi, sao con còn làm khổ cậu ấy!"
Ưng Phi Phi không hiểu gì cả: "..."
Ai làm khổ ai cơ?
Thấy Ưng Phi Phi vẫn im thin thít, ông Ưng đứng dậy tiến tới vỗ vai cô, nghiêm túc nhắc nhở: "Con gái, tuổi trẻ tràn đầy sức lực, ba có thể hiểu! Ai cũng từng trải qua tuổi trẻ, nhưng Tiểu Mặc đang khó chịu, con nghe lời ba, đừng gây sự với cậu ấy nữa. Thôi, mang canh giải rượu vào cho cậu ấy, chúng ta không thể bạc đãi con rể nhà mình được!"
Ưng Phi Phi: "?"
Bà Ưng đưa bát canh cho cô, thúc giục: "Mau vào đút cho cậu ấy uống đi. Buổi chiều mẹ và ba con phải đến nhà bà ngoại, con ở nhà nghỉ ngơi với cậu ấy đi."
Ưng Phi Phi đứng hình nhìn bát canh giải rượu trong tay, nghi ngờ nhìn về phía cha mẹ: "Ba mẹ đâu có nói hôm nay phải tới nhà bà ngoại?"
Bà Ưng xoay người thu dọn bát đĩa, liếc nhìn cô, nhịn cười nói: "Chuyện này vừa mới quyết định thôi!"
Ưng Phi Phi mơ hồ cảm thấy ba mẹ mình hình như đã hiểu lầm gì đó rồi!
Hai người bọn họ đến nhà bà ngoại, để mình và Mặc Lương Vũ ở nhà, như vậy mà cũng được sao!
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau vào đi, cậu con rể này của mẹ tửu lượng không tốt, con khuyên cậu ấy vài câu, sau này không được uống nhiều rượu! Người trẻ phải biết trân trọng sức khỏe."
Ưng Phi Phi đến cơ hội giải thích cũng không có, trong nháy mắt đã bị cha mẹ đẩy lại vào phòng ngủ!
← Ch. 1917 | Ch. 1919 → |