Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1917

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1917
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1917: EM ĐỪNG ĐI, Ở LẠI VỚI ANH

Không có gì bất ngờ, sau khi bữa trưa kết thúc, Mặc Lương Vũ đã... uống quá nhiều!

Dường như bị choáng váng vì hơi men, cậu ta nằm bò trước bàn, thi thoảng lại ợ hơi.

Ông Ưng lắc khẽ chai rượu Mao Đài, kinh ngạc nhìn hai mẹ con Ưng Phi Phi, nói nhỏ: "Tiểu Mặc đã uống hết nửa chai rồi!"

Ưng Phi Phi ôm trán thở dài, trong lòng cầu mong cậu ta đừng uống rượu đến mức bị ngộ độc nữa!

Bà Ưng bất mãn đấm nhẹ ông Ưng: "Tại ông cả đấy, cậu ấy lần đầu tiên đến nhà chúng ta, sao lại để cậu ấy uống say chứ!"

Ông Ưng áy náy gãi đầu: "Tôi, tôi cũng có cho cậu ấy uống quá nhiều đâu! Thôi, bà mau đi nấu cho cậu ấy ít canh giải rượu. Phi Phi, con mau đỡ lấy Tiếu Mặc. Rượu mạnh như vậy, ba cũng không dám uống nhiều, thằng bé này giỏi thật đấy!"

Sau đó, hai cha con Ưng Phi Phi cùng nhau dìu Mặc Lương Vũ vào phòng ngủ. Ông Ưng đứng bên giường không ngừng thở dài: "Con gái, con... chăm sóc thật tốt cho cậu ấy nhé. Ba thật sự không cố ý đâu."

Lần đầu tiên con rể tới nhà mà lại uống đến mức này, người làm cha vợ như ông khó mà trốn tránh được trách nhiệm!

Ưng Phi Phi thấy ba mình áy náy quá thì mỉm cười xoa dịu: "Ba, không sao đâu, bình thường anh ấy cũng thích uống rượu, ngủ một giấc là xong ấy mà!"

"Thật sao? Mê rượu vậy cơ à?" Bố Ưng Phi Phi lắc đầu không tán thành: "Tuổi còn trẻ mà thích uống rượu thì cũng không tốt đâu!"

Điểm ấn tượng của Mặc Lương Vũ ngay lập tức bị trừ đi một nửa!

Mặc Lương Vũ đang nằm giả 𝖈.♓ế.✞ trên giường có chút phiền muộn.

Ông Ưng dặn dò thêm vài câu rồi xoay người đi ra ngoài.

Ưng Phi Phi chống nạnh đứng bên giường, thở dài nhìn hàng mi không ngừng r.𝐮.𝐧 𝖗ẩ.𝓎 của Mặc Lương Vũ, định vào phòng tắm lấy khăn lau mặt cho cậu ta.

Nhưng cô vừa dợm bước đi thì đã bị một bàn tay nóng bỏng giữ chặt lấy cổ tay: "Em yêu..."

Nghe thấy giọng nói thì thào khàn khàn này, người Ưng Phi Phi run lên như thể có một luồng điện tê dại xẹt qua người.

Cô chưa bao giờ nghe thấy Mặc Lương Vũ gọi mình là em yêu.

Có lẽ là cậu ta đang nằm mơ!

Mặc Lương Vũ kéo cô đến bên giường, lắc lắc cánh tay của cô giống như đang làm nũng: "Em yêu, anh khó chịu..."

Trái tim Ưng Phi Phi mềm nhũn!

Phụ nữ thực sự không hề có sức chống cự trước cách gọi như vậy.

Cô ngồi xuống bên cạnh Mặc Lương Vũ, nhìn bộ dạng say khướt của cậu ta, giọng điệu nhẹ nhàng: "Anh buông tay em ra trước đã, em đi lấy khăn lau cho anh."

"Không muốn..."

Mặc Lương Vũ càu nhàu từ chối, trở mình gối đầu lên đùi cô.

Hai tay anh ôm trọn lấy eo cô, cả khuôn mặt vùi vào vòng tay của cô: "Em đừng đi, ở lại với anh..."

Ưng Phi Phi suýt chút nữa thì cởi giày lên giường!

Đúng là người này xưa nay luôn mang lại cho người ta ấn tượng về một cậu ấm kiêu ngạo hống hách không ai bì nổi, nhưng lúc này lại giống như một chú cún con muốn được dỗ dành trong vòng tay cô, sự tương phản quá lớn khiến cô cảm thấy cậu ta rất đáng yêu.

Ưng Phi Phi vuốt đầu ngón tay, một lúc sau đã không nhịn được xoa nhẹ đỉnh đầu của cậu ta: "Đã không uống được rượu mà anh lại uống nhiều như vậy làm gì!"

"Anh không vui!" Mặc Lương Vũ ôm lấy cô, thốt lên rầu rĩ.

Lòng bàn tay Ưng Phi Phi trượt xuống, vuốt v e sống lưng cậu ta: "Em thấy anh đang rất vui đấy chứ, có thể làm cho ba em vui như vậy cơ mà!"

"Vui cái gì mà vui!" Mặc Lương Vũ đột nhiên ngước mắt lên, để lộ ra mí mắt hơi đỏ, nhíu mày trừng mắt nhìn cô: "Hôm ấy em nói đi là đi, không thèm cho anh biết, phớt lờ anh suốt mấy ngày nay, sao anh vui được?"

Giọng điệu phê phán này khiến Ưng Phi Phi há miệng mắc quai.

Cô nắm lấy mái tóc rối bời của Mặc Lương Vũ, làm bộ mặt hung dữ nói đùa: "Anh thì sao, anh cũng đâu có liên lạc với em!"

Chương (1-2252)