Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1916

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1916
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1916: SỰ HÂM MỘ CỦA MẶC LƯƠNG VŨ

Bà Ưng nhìn phản ứng cúa cô, vô thức gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Mặc nói thế mà, không phải sao?"

Thấy mẹ mình nảy sinh nghi ngờ, Ưng Phi Phi cười gượng: "Vâng... đúng là đồng nghiệp."

Nói chính xác thì mối 🍳_⛎_🅰️_n ♓_ệ giữa hai người họ phải là bạn cùng nhà.

Ưng Phi Phi không suy nghĩ sâu về lí do tại sao Mặc Lương Vũ nói dối, chỉ nghĩ rằng cậu ta xấu hổ không dám nói tới chuyện bị đuổi ra khỏi nhà.

Lúc này, mẹ của Ưng Phi Phi đang đứng trước bếp liếc nhìn khuôn mặt thản nhiên của Ưng Phi Phi: "Con gái, từ sau Tề Vệ Trạch, Tiểu Mặc là bạn trai đầu tiên con đưa về nhà. Con hãy nói thật cho mẹ nghe, con đã nghĩ đến việc kết hôn với cậu ấy chưa? Mẹ thấy cậu Tiểu Mặc này thật sự rất tốt, nếu các con có dự định này thì năm sau mẹ và ba con sẽ giúp con lo liệu đám cưới, con thấy thế nào?"

Tay Ưng Phi Phi đang cầm thìa bỗng run lên, cô vội vàng lắc đầu: "Đừng mà mẹ, sao có thể nhanh như vậy được!"

"Như vậy mà còn nhanh? Con đã bao nhiêu tuổi rồi, còn kéo dài nữa, đến lúc đó có con thì cũng ngoài ba mươi tuổi rồi, sản phụ lớn tuổi nguy hiểm lắm."

Ưng Phi Phi: "..."

Mẹ muốn gả mình đi đến thế kia à!

Đây mới là lần đầu tiên gặp Mặc Lương Vũ mà đã đưa việc sinh con vào chương trình nghị sự rồi!

"Kìa, mẹ, mẹ đừng nôn nóng, chúng ta nói chuyện này sau nhé."

Chưa đến nửa giờ, Ưng Phi Phi đã nấu xong một bàn các món ăn, bốn người họ ngồi trước chiếc bàn vuông trong phòng khách, trên bàn còn có hai chai rượu Mao Đài.

Ba Ưng Phi Phi cầm chai rượu lên đọc rồi tặc lưỡi nhìn Mặc Lương Vũ: "Tiểu Mặc, rượu này đắt lắm, lần sau tới đây đừng mua nữa! Người trẻ các con đi làm kiếm tiền không dễ dàng gì, trong nhà mình uống gì mà chẳng được."

Mặc Lương Vũ xắn tay áo lên, nhận lấy chai rượu từ tay ông Ưng, mở nắp một cách thuần thục: "Chú, rượu này không đắt, cháu nhờ người mua nên được giảm giá. Nào, chú nếm thử đi ạ!"

Khoảnh khắc chai rượu trắng đượm mùi men được mở ra, một mùi thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí.

Ông Ưng cầm chén rượu nhỏ hít hà, uống một hớp nhỏ: "Chà, rượu ngon, rượu ngon, thơm quá đi mất!"

Ông Ưng thuộc tầng lớp lao động, rất hiếm khi có cơ hội được uống thứ rượu có mùi hương đậm đà và tinh khiết như vậy.

Mặc Lương Vũ cũng rót cho mình một chén, mỉm cười nhìn ông Ưng, trong lòng không khỏi ghen tỵ.

Ưng Phi Phi và mẹ cô ngồi đối diện với bọn họ, thỉnh thoảng khi ánh mắt cô và Mặc Lương Vũ chạm nhau, trong mắt cô đều ánh lên sự vui vẻ, như thể mọi thứ còn lại không cần phải nói ra hết.

Đối với Ưng Phi Phi, đây chỉ là một bữa cơm gia đình vô cùng bình thường.

Nhưng đối với Mặc Lương Vũ thì bữa cơm này lại khiến cậu ta cảm nhận được sự ấm cúng hiếm có.

Dòng họ nhà họ Mặc rất đơn giản, Mặc Thịnh Giang nắm sản nghiệp của cả gia tộc, dồn gần như toàn bộ sức lực vào công việc.

Nhất là sau khi mẹ qua đời, Mặc Lương Vũ thường xuyên ở một mình, ăn cơm một mình.

Mặc dù trong nhà có rất nhiều người giúp việc phục vụ, suy cho cùng vẫn rất thiếu thốn tình thương.

Mặc Lương Vũ cầm chén rượu nhìn gia đình ba người ở đối diện.

Cha mẹ của Ưng Phi Phi là điển hình của rất nhiều người trung niên, sự nhiệt tình của họ chưa bao giờ bị ăn mòn bởi cuộc sống đời thường.

Mộc mạc, lương thiện và hiền hậu có lẽ là những phẩm chất mà Mặc Lương Vũ cảm nhận được nhiều nhất ở bọn họ.

Khuôn mặt của họ in hằn những nếp nhăn của năm tháng, nhưng từng cử chỉ lời nói lại đầy thấu hiểu và bao dung đối với con cháu.

Mặc Lương Vũ nhìn rất lâu, có chút ghen tị với cuộc sống gia đình bình thường và ấm áp như vậy.

Cậu ta cụp mắt xuống, nhất thời không khống chế được bản thân, uống một hơi cạn sạch chén rượu trắng.

Rượu trắng tinh khiết thơm nồng năm mươi ba độ, chất lỏng cay xè tuột qua cổ họng, khiến mặt cậu ta đỏ bừng lên.

Chương (1-2252)