← Ch.1912 | Ch.1914 → |
CHƯƠNG 1913: CHỈ NÓI CHUYỆN TỐT KHÔNG NÓI CHUYỆN XẤU
Mặc Thịnh Giang không trả lời, chỉ nhìn xoáy vào Mặc Lương Vũ bằng ánh mắt sâu xa.
Tầm mắt của hai cha con giao nhau, ba giây sau Mặc Lương Vũ thua trận, "Ba, con biết trước kia con đã làm sai, ba cũng đã trừng phạt con, cấm mấy người anh Tư giúp đỡ con lâu như vậy, chắc cũng đủ rồi chứ!"
"Đủ sao? Anh nhìn cách nói chuyện bây giờ của anh đi, vẫn cà lơ phất phơ như trước kia, có gì khác đâu?"
Mặc Thịnh Giang ngứa mắt nhất cái bộ dạng coi trời bằng vung này của Mặc Lương Vũ.
Ông không khỏi thất vọng rít một hơi xì gà, liên tục lắc đầu thở dài.
Thấy vậy, Mặc Lương Vũ buộc phải nâng cao tinh thần, trầm giọng giải thích, "Ba, hôm nay tâm trạng con không tốt, không phải nhằm vào ba đâu. Thật ra con biết nỗi khổ của ba, trong khoảng thời gian này con ở bên ngoài cố gắng làm việc, cũng đã học cách tự lực cánh sinh. Có rất nhiều việc trước đây con chưa từng trải qua, những việc ba nói lúc trước rất đúng, không có nhà họ Mặc, con không là cái gì cả. Nếu ba đồng ý cho con quay về, nhất định con sẽ tự sửa đổi, học hỏi thật tốt cách điều hành công ty, không để ba phải thất vọng nữa. Nhưng nếu ba cảm thấy con vẫn chưa đủ tốt, vậy cứ để con ở bên ngoài tiếp tục rèn luyện, con nghe theo ba, không phản đối gì cả."
Mặc Thịnh Giang hiếm khi thấy Mặc Lương Vũ mở lòng tâm sự với mình, không khỏi có chút cảm khái, "Con thật sự hiểu nỗi lòng của ba sao?"
Mặc Lương Vũ uể oải gật đầu, "Ba, mấy ngày nay... Con hiểu rõ rồi."
Thấy Mặc Lương Vũ ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, Mặc Thịnh Giang cũng không đành lòng.
Ông nâng tay, nặng nề vỗ vai cậu ta, "Không nói chuyện khác nữa, sắp Tết rồi, con sửa soạn rồi ngày mai cùng ba đến nghĩa trang viếng mẹ con."
Mặc Thịnh Giang không nói cho cậu ta quay về, nhưng cũng không để cậu ta đi nữa.
Nhưng Mặc Thịnh Giang làm sao biết được, Mặc Lương Vũ với vẻ mặt u sầu, mất mát như vậy hoàn toàn không phải vì bị đuổi ra khỏi nhà, mà vì Ưng Phi Phi không nói không rằng cứ thế về quê.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến ba mươi Tết, nhà nhà vui vẻ đón Tết Nguyên Đán.
Ưng Phi Phi đã về quê ở Đông Thành, song những ngày qua cũng không được thoải mái như tưởng tượng.
Ba ngày rồi Mặc Lương Vũ không hề chủ động liên lạc với cô, thậm chí đến một tin nhắn WeChat cũng không gửi!
Hai người bọn họ cố chấp không chịu liên lạc với nhau, dường như đều không nguyện ý làm người hạ mình trước.
Sau bữa cơm sum vầy đêm ba mươi Tết, Ưng Phi Phi về phòng.
Nhà cô chỉ có ba người như những nhà khác, mà nơi cô ở cũng chỉ là một thị trấn nhỏ bình thường.
Ba người trong gia đình sống trong căn nhà rộng sáu mươi mét vuông có hai phòng ở, tuy không lớn nhưng cũng đầy ắp những kỷ niệm tốt đẹp nhất của cô từ nhỏ đến giờ.
Ưng Phi Phi cũng giống như nhiều cô gái khác, đi xa về liền được ba mẹ liên tục chăm bẵm.
Ba mẹ sợ cô ở ngoài một mình phải quá vất vả tủi thân, lúc ăn Tết gần như ra sức gắp tất cả thức ăn đến trước mặt cô.
Bây giờ là chín giờ tối, trong TV còn phát sóng Chương trình đêm hội mừng xuân.
Ưng Phi Phi chán nản về phòng, cô ngồi trước bàn, bắt đầu cầm điện thoại ngẩn người.
Không biết Mặc Lương Vũ ở chung cư một mình, có chịu ăn cơm hay không...
Ưng Phi Phi không nén nổi nỗi lo lắng trong lòng, rất muốn gửi cho cậu ta một tin nhắn hỏi han, nhưng lại sợ nhận được những lời đáp trả lạnh lùng của cậu ta.
Trong dòng suy nghĩ đầy mâu thuẫn, giao diện WeChat liên tục bị đóng vào mở ra nhiều lần, cuối cùng cô vẫn nhụt chí nhét điện thoại sang một bên.
Lúc này, ông Ưng bưng một khay anh đào đi từ cửa vào.
Thấy bóng Ưng Phi Phi nằm trước bàn đọc sách, ông cười ha hả đặt khay trái cây lên bàn, "Con gái đang nghĩ gì vậy?"
"Ba, con không nghĩ gì cả!" Ưng Phi Phi thoáng giật mình, vội vàng cười nhìn ba.
Trong thế giới của người trưởng thành đã không còn tồn tại thói quen kể chuyện buồn phiền của mình cho ba mẹ nghe nữa.
Cái gọi là chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, chẳng qua chỉ là một người đã học được cách chịu đựng, không muốn người nhà thêm muộn phiền mà thôi.
← Ch. 1912 | Ch. 1914 → |