← Ch.1911 | Ch.1913 → |
CHƯƠNG 1912: CON SỐNG TỐT HAY KHÔNG, TRONG LÒNG BA KHÔNG BIẾT SAO?
Lúc này, Mặc Lương Vũ ngồi trên ghế sô pha, quay đầu đi hừ một tiếng, vừa kiêu căng vừa khó hầu.
Ưng Phi Phi dở khóc dở cười đi đến trước mặt cậu ta, đá đá mũi chân cậu ta, "Tết năm nào em cũng phải về nhà, cũng đâu phải là lần đầu tiên đâu, có cần phải giận dỗi như thế không?"
Nguyên nhân ngọn nguồn khiến cậu Mặc tức giận, chính là vì Ưng Phi Phi mua vé về nhà ăn Tết mà không nói trước với mình.
Nghe vậy, Mặc Lương Vũ liếc cô rồi hất cằm cười nhạt, "Đây là chuyện về nhà ăn Tết à? Ưng Phi Phi, em không thành thật!"
Ưng Phi Phi không thành thật: "..."
Cô ngồi xuống cạnh Mặc Lương Vũ, khẽ huých cùi chỏ vào người cậu ta một cái, "Không thành thật chỗ nào, anh nói cho em nghe!"
"Còn phải hỏi?!" Mặc Lương Vũ hỏi vặn lại, quay người trừng mắt nhìn cô, "Tại sao em về nhà mà không nói với anh? Còn nữa, em về rồi thì anh phải làm thế nào? Cuối cùng, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đưa anh về nhà gặp ba mẹ vợ sao?"
Mặc Lương Vũ liên tiếp ném ra mấy câu hỏi khiến Ưng Phi Phi thất bại luôn.
Cô cạn lời nhìn cậu ta, cuối cùng cởi tạp dễ, "Thế thì anh cứ tiếp tục giận dỗi đi."
Nói xong, cô đứng dậy quay vào bếp.
𝒬.υ.𝒶.𝓃 ♓.ệ của hai người bọn họ, hẳn vẫn chưa đến mức phải đi gặp phụ huynh chứ?!
Mặc Lương Vũ không thể tin nổi nhìn theo bóng Ưng Phi Phi, lại nhìn chính mình, cô ấy không định dỗ mình sao?
Trái tim cô gái này thật sắt đá!
Tóm lại, cậu Mặc rất tức giận, không thể nào vượt qua nổi rào cản trong lòng, thế nên cả ngày hai người bọn họ không nói với nhau câu nào.
Cho đến bốn giờ sáng ngày hôm sau, Mặc Lương Vũ mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng mở cửa.
Cậu ta lập tức tỉnh dậy, không thèm mặc quần áo ngủ, cứ thế chạy chân trần ra cửa nhìn thử, chiếc va li da của Ưng Phi Phi đã biến mất!
𝐂𝖍-ế-† tiệt, đi thật à?!
Mặc Lương Vũ muốn đuổi theo, nhưng bước chân lại bị một thứ gọi là lòng tự ái cản lại.
Cậu ta ngẩn người đứng rất lâu ở cửa với đôi mắt ngái ngủ, cuối cùng ủ rũ trở về phòng.
Sớm biết thế thì đã không giận dỗi với cô ấy!
Mặc Lương Vũ quay trở lại giường, quấn chăn rồi nằm lăn lộn hết bên nọ đến bên kia, càng ngày càng thấy trong lòng không thoải mái.
Kể cả trong thời gian còn thích Lăng Mật, cậu ta cũng chưa từng rối rắm đến như vậy.
Rõ ràng không nỡ để cô đi, nhưng lại không chịu hạ mình chủ động mở lời.
Mặc Lương Vũ đánh một cái vào đầu mình, cần gì thể diện chứ, cô ấy quan trọng hay thể diện quan trọng?!
Mặc Lương Vũ hối hận không thôi, một mình ngồi trong nhà rên rỉ than thở, hoàn toàn không thấy buồn ngủ nữa.
Tất niên đang tới gần, phố phường tràn ngập không khí rộn ràng mừng đón năm mới.
Gần mười hai giờ trưa, Mặc Lương Vũ còn đang rầu rĩ lo chuyện cơm nước thì nhận được một cuộc điện thoại của Mặc Thịnh Giang, triệu hồi cậu ta về nhà họ Mặc đã lâu lắm không về.
Trong phòng khách, Mặc Lương Vũ mặc quần áo mà Ưng Phi Phi mua cho, đứng trước bàn trà muốn nói lại thôi.
Mặc Thịnh Giang kẹp điếu xì gà trong tay, liếc xéo cậu ta, "Thế nào? Người ta về nhà rồi anh mới chịu trở lại à?"
Hiển nhiên là ông đã biết chuyện Ưng Phi Phi về quê.
Mặc Lương Vũ li3m li3m môi, trước ánh mắt ghét bỏ của Mặc Thịnh Giang, cậu ta thấp giọng nói: "Không phải ba gọi con về à?"
"Anh không biết xấu hổ hay sao mà còn nói thế?!" Mặc Thịnh Giang tức giận hừ lạnh, bĩu môi về phía ghế sô pha bên cạnh, "Thế nào, cuộc sống không có tiền trôi qua tốt chứ?"
Mặc Lương Vũ ngồi xuống, lười biếng dựa vào ghế sô pha làu bàu, "Con sống tốt hay không, trong lòng ba không biết sao?"
Nhìn dáng vẻ thờ ơ này của Mặc Lương Vũ, suýt nữa Mặc Thịnh Giang đã ném điếu xì gà vào mặt cậu ta, "Anh ngồi đàng hoàng cho tôi, nếu vẫn còn không biết điều thì tôi sẽ khiến anh không bao giờ về được nhà họ Mặc nữa!"
Vừa dứt lời, Mặc Lương Vũ lập tức dựng thẳng sống lưng, sau khi ngồi ngay ngắn lại, cậu ta lấy lòng hỏi: "Ba, đã gần một tháng rồi, ba vẫn chưa nguôi giận sao?"
← Ch. 1911 | Ch. 1913 → |