Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1911

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1911
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1911: ÔNG TRỜI CON MẶC LƯƠNG VŨ TỨC GIẬN

Mấy phút sau, Ưng Phi Phi gọi đồ ăn, đứng dậy đi chầm chậm ra phòng khách.

Cô bật đèn trần nhà, ngồi trên ghế sô pha nhìn về cửa phòng vệ sinh, ánh mắt hơi lóe lên, khóe miệng lơ đễnh cười tự giễu.

Chuyện tình cảm thật là rối rắm!

Rõ ràng buổi chiều cô đã quyết tâm vạch rõ giới hạn với Mặc Lương Vũ, thế mà một trận đau nửa đầu đã khiến ⓠц*🅰️*ռ h*ệ của bọn họ càng ℊầ_ռ 𝖌ũ_❗ hơn.

Ưng Phi Phi giãn mày, day trán đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm vừa mới lên đèn, đứng lại thất thần một lúc lâu.

Trong phòng khách vang lên tiếng bước chân.

Ưng Phi Phi xoay người, lập tức đối diện với ánh mắt rạng rỡ của Mặc Lương Vũ.

Cô dựa vào một bên cửa sổ, còn Mặc Lương Vũ chỉ cách cô chừng nửa bước chân.

Ưng Phi Phi hốt hoảng khẽ đẩy cậu ta ra, "Tôi gọi cơm BBQ rồi, lát nữa sẽ tới."

Mặc Lương Vũ 'Ừ' một tiếng, được voi đòi tiên đi đến bên cạnh cô, "Còn đau đầu không?"

"Đỡ hơn nhiều rồi."

Khoảng cách quá gần, thậm chí cô còn có thể ngửi được mùi thuốc lá trên người Mặc Lương Vũ.

Thấy Ưng Phi Phi cố gắng né tránh ánh mắt mình, Mặc Lương Vũ nhướng mày, nâng cằm cô lên, "Em nghĩ cái gì vậy? Sao mặt càng lúc càng đỏ thế?"

Ưng Phi Phi cố chấp phản bác, "Nào có, anh đừng nói bậy!"

"Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, đừng có nói với anh là em không chịu trách nhiệm đấy nhé!"

Mặc Lương Vũ ăn nói ngang ngạnh khiến Ưng Phi Phi chỉ còn biết á khẩu!

Thấy vẻ mặt không thể tin nổi của cô, Mặc Lương Vũ nhếch môi, "Em nhìn anh làm gì, chẳng lẽ không đúng sao?"

Nói xong, cậu ta liền nâng mặt Ưng Phi Phi lên xoa nắn, "Ưng Phi Phi, nếu em không chịu trách nhiệm với anh, anh sẽ 𝐜-𝒽-ế-t cho em xem!"

Bất kể thế nào, chỉ cần có thể có được cô thì mặt mũi không còn quan trọng nữa!

Má Ưng Phi Phi bị cậu ta xoa nắn đến biến dạng, sau khi giãy giụa, cô nâng chân đá cậu ta rồi hỏi ngược lại: "Mặc Lương Vũ, anh nói vậy mà không thấy xấu hổ à?"

"Không hề!"

Mặc Lương Vũ mặt dày sáp vào người cô, tóm lại không dễ đuổi chút nào.

Hai người ồn ào bên cửa sổ một hồi, Ưng Phi Phi đột nhiên nghĩ đến một câu: Nữ siêu nhân cũng phải thua kẻ mặt dày.

Cứ dựa theo tính cách không biết xấu hổ này của Mặc Lương Vũ, đúng là cô không có cách nào trị được cậu ta.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa của nhân viên giao hàng đã cắt ngang bọn họ.

Mặc Lương Vũ ra cửa lấy đồ ăn, còn Ưng Phi Phi thì đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cậu ta mà tim đập loạn nhịp.

Nếu Mặc Lương Vũ không phải là cậu chủ nhà họ Mặc thì tốt biết bao.

Nhưng dù vậy, cô cũng không... giữ được trái tim mình nữa rồi!

***

Thời gian thấm thoắt trôi qua, một tuần sau, cuộc sống chành choẹ như chó với mèo của Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi tạm thời ngừng lại.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết Âm lịch, Kiều thị được nghỉ sớm, Ưng Phi Phi dự định về quê ăn Tết.

Hôm nay là thứ bảy.

Chín rưỡi sáng, Mặc Lương Vũ hờn dỗi ngồi một mình trên ghế sô pha.

Ưng Phi Phi gọi mà cậu ta cũng không để ý, hai tay khoanh trước 𝖓ⓖự.ⓒ như ông trời con, cô nói gì cũng không thèm phản ứng.

Thấy vậy, Ưng Phi Phi đeo tạp dễ đi ra khỏi bếp, vừa thấy bộ dáng bạnh mặt hầm hừ của cậu ta thì bất đắc dĩ dỗ dành: "Anh lại làm sao rồi, ăn cơm xong lại tức giận tiếp được không?"

Trong khoảng thời gian này, tuy không nói thẳng ra nhưng mối 🍳*𝐮*🅰️*𝖓 ♓*ệ và hình thức chung sống của hai người bọn họ gần như giống hệt các cặp tình nhân đang yêu.

Ưng Phi Phi hiểu rất rõ chướng ngại giữa bọn họ, nhưng khi tình cảm dâng lên nồng nàn thì vẫn không thể nào kiểm soát được trái tim mình.

Có lẽ do tâm lý đà điểu* nên ở thời điểm sóng yên bể lặng, cô tình nguyện hưởng thụ quãng thời gian bầu bạn như vậy.

*Hội chứng tâm lý đà điều là một hội chứng tâm lý buông xuôi, phó mặc, không quân tâm, phớt lờ, không suy nghĩ đến là gặp vấn đề khi phải đối diện với một vấn đề cố hữu ở con người.

Chương (1-2252)