← Ch.1909 | Ch.1911 → |
CHƯƠNG 1910: CƠM CẬU TA NẤU, NÓI KHÔNG CHỪNG ĂN VÀO SẼ BỊ NGỘ ĐỘC!
Người trên giường không hề nhúc nhích.
Mặc Lương Vũ ngờ ngợ tiến lên trước, trong ánh sáng mờ mịt, Ưng Phi Phi nằm nghiêng người, chân mày nhíu chặt, dường như rất khó chịu.
Tim cậu ta thắt lại, vội sờ lên trán cô, nhiệt độ khi chạm vào không cao lắm, chắc không phải sốt.
Mặc Lương Vũ ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng lắc vai cô cô, "Phi Phi..."
Trong tiếng gọi khẽ khàng của cậu ta, Ưng Phi Phi từ từ mở mắt.
Cô lại nhíu mày với vẻ khó chịu, ngón trỏ ấn mạnh lên huyệt Thái Dương, "Anh về rồi à?"
Đầu cô rất đau, chỉ hơi động dậy một chút là lại cảm thấy như có gì đó muốn nhảy ra từ huyệt Thái Dương ngay.
Chứng đau nửa đầu này đã dần dần hình thành từ sau khi cô đi làm.
Chắc do lúc chiều cô nghĩ ngợi quá nhiều về chuyện của mình và Mặc Lương Vũ, thần kinh căng thẳng quá độ nên bị đau đầu.
Mặc Lương Vũ nhận thấy Ưng Phi Phi chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, vội giữ vai cô lại, "Đừng động đậy, em khó chịu ở đâu?"
Cậu ta mò mẫm tủ đầu giường, bật công tắc đèn không dây lên, nhìn cô với vẻ lo lắng.
Ưng Phi Phi nằm trên giường day trán, uể oải lắc đầu, "Không có gì, chỉ hơi đau đầu thôi."
Cô đã quen với căn bệnh cũ này từ lâu, nhưng Mặc Lương Vũ lại lo lắng xụ mặt xuống, "Đau lắm à? Có cần đến bệnh viện không?"
"Không cần..." Ưng Phi Phi mỉm cười vỗ vai cậu ta một cái, "Ngủ một giấc đỡ hơn nhiều rồi, để tôi ngồi dậy, tôi phải đi nấu cơm."
Mặc Lương Vũ vẫn giữ vai cô không buông, càu nhàu với giọng điệu khó chịu, "Còn nấu cơm gì nữa, nằm yên, tôi xoa đầu cho em!"
Ưng Phi Phi lập tức nằm yên bất động!
Không phải cô đợi cậu ta xoa bóp cho mình, mà là sợ hãi!
Cậu chủ không màng đến nỗi khổ của người khác giờ đã biết quan tâm đ ến người ta rồi à!
Ưng Phi Phi trân trân nhìn Mặc Lương Vũ đưa tay vén phần tóc trước trán của cô lên như nhìn thấy ma, sau đó cảm nhận được ngón tay mát lạnh của người đàn ông này dán lên Thái Dương mình.
Tay nghề của Mặc Lương Vũ không thể gọi là khéo léo, nhưng có thể thấy cậu ta rất có lòng, lực ngón tay lúc nhẹ lúc mạnh, thật sự đã làm dịu cơn đau.
Ưng Phi Phi tròn xoe mắt nhìn cậu ta, hai người gần nhau trong gang tấc, ɢ·ầ·𝖓 ɢũ·𝐢 đến mức khiến cô bối rối.
Mặc Lương Vũ giữ nguyên tư thế nghiêng người, xoa được vài phút, cậu ta cụp mắt nhìn xuống, bắt gặp vẻ mặt ngơ ngẩn của cô.
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng, cộng thêm khoảng cách 𝐠-ầ-𝓃 🌀-ũ-1 giữa hai người khiến cho nhiệt độ và cảm xúc bỗng chốc tăng vọt lên.
Động tác xoa bóp của Mặc Lương Vũ từ từ dừng lại, cậu ta không nhịn được, cúi xuống mổ nhẹ lên khóe môi cô.
Ưng Phi Phi chớp mắt, đỏ mặt rồi!
Chắc chắn do bầu không khí quá lãng mạn, nên đến khi hai người hôn nhau thăm thiết, Ưng Phi Phi mới chậm chạp nhận ra, mình đã ôm lấy cổ Mặc Lương Vũ từ bao giờ.
Sự chủ động của cô đã tiếp thêm dũng khí cho Mặc Lương Vũ.
Hai người hôn nhau say đắm, thậm chí bàn tay của người nào đó còn vén áo cô lên, muốn len vào bên trong.
Cảm giác mát lạnh nhanh chóng kéo lí trí của Ưng Phi Phi trở lại.
Cô vội bắt lấy cổ tay của Mặc Lương Vũ, ngoảnh mặt đi, th_ở ⓗổ_ռ 𝐡_ể_𝓃 nói, "Tôi, tôi đói rồi."
Yết hầu Mặc Lương Vũ nhấp nhô, ♓.ơ.ï ⓣ♓.ở ◗ồ.n 𝐝ậ.𝓅 tố cáo sự kích động của cậu.
Mặc Lương Vũ nhắm mắt điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó vùi mặt vào hõm vai Ưng Phi Phi hỏi, "Muốn ăn gì? Tôi nấu cho em!"
Ưng Phi Phi rùng mình, nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng từ chối, "Thôi, gọi thức ăn ngoài thì hơn."
Cô không tin tưởng tay nghề nấu nướng của Mặc Lương Vũ, cơm người này nấu, nói không chừng ăn vào sẽ bị ngộ độc!
Hai người im lặng ôm nhau một lúc rồi Mặc Lương Vũ nhanh chóng ngồi dậy, rảo bước ra cửa, "Vậy em gọi thức ăn đi, tôi đi rửa tay chút!"
← Ch. 1909 | Ch. 1911 → |