Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1909

Người Dấu Yêu
Hiện có 1980 chương (chưa hoàn)
Chương 1909
0.00
(0 votes)


Chương (1-1980 )

CHƯƠNG 1909: CÔ VÀ MẶC LƯƠNG VŨ THẬT SỰ KHÔNG HỢP NHAU!

Mặc Thịnh Giang ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ, thản nhiên nói, "Nếu cả đời này tôi cũng không định để Mặc Lương Vũ quay về nhà họ Mặc, cô vẫn bằng lòng giúp đỡ nó mãi chứ?"

Ưng Phi Phi im lặng lắc đầu, nhìn ánh mắt có phần giễu cợt của Mặc Thịnh Giang, cô lại bình tĩnh lên tiếng, "E rằng ông Mặc đã hiểu lầm rồi. Sau này Mặc Lương Vũ có quay về nhà họ Mặc hay không cũng không hề liên quan trực tiếp đến việc tôi giúp đỡ anh ấy. Hơn nữa, Mặc Lương Vũ có tay có chân, bây giờ ngày nào anh ấy cũng cố gắng làm việc, cố gắng sống tốt, cho dù không thể quay về, không có người khác giúp đỡ thì tôi cho rằng anh ấy cũng có thể sống rất tốt!"

Những lời Ưng Phi Phi nói khiến Mặc Thịnh Giang khá bất ngờ.

Không phải ông hẹp hòi gì, nhưng trong xã hội xô bồ hối hả này, có quá nhiều cô gái vì muốn tìm con đường làm giàu nhanh chóng mà bất chấp thủ đoạn.

Ưng Phi Phi có xuất thân bình thường, đương nhiên là sẽ khiến ông nghi ngờ.

Tuy nhiên, đôi ba lời nói không đủ để xóa đi sự hoài nghi của Mặc Thịnh Giang.

Ông xem lại tài liệu về Ưng Phi Phi lần nữa, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng hẳn đi, "Nếu nó biết đường cố gắng sớm hơn thì đã chẳng rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay."

Dứt lời, Mặc Thịnh Giang không nhìn cô nữa mà nhấc điện thoại gọi đường dây nội bộ, sai trợ lý đưa Ưng Phi Phi về nhà.

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi khó hiểu này chỉ kéo dài chưa đến mười phút.

Sau khi Ưng Phi Phi ra về, Mặc Thịnh Giang đứng dậy đến bên cửa sổ sát đất, mắt nhìn thẳng ra con đường đầu ngõ, chân mày nhíu chặt trĩu nặng tâm sự.

Vài phút sau, trợ lý đến gõ cửa báo cáo đã cắt cử tài xế đưa Ưng Phi Phi về.

Mặc Thịnh Giang thờ ơ gật đầu, ngay sau đó xoay người lại dặn dò, "Cử người đến quê của cô ta hỏi thăm xem cha mẹ cô ta là người thế nào. Còn nữa, cho người trông chừng Mặc Lương Vũ, có động tĩnh gì báo ngay cho tôi biết!"

"Vâng, ông chủ!"

Sau khi trợ lý ra ngoài, Mặc Thịnh Giang đau đầu xoa trán, nếu Ưng Phi Phi này thật sự không có ý đồ gì khác, chẳng lẽ phải đồng ý để cô và Tiểu Vũ đến với nhau thật sao?

Xuất thân tầm thường quá!

***

Ba giờ chiều, Ưng Phi Phi về đến nhà.

Vào nhà, cô cởi áo khoác lông vũ ra, ngồi phịch xuống ghế thay giày như trút được gánh nặng.

Nếu không nhờ nhiều năm lăn lộn trong chốn công sở, e rằng hôm nay đối diện với Mặc Thịnh Giang, cô không thể nào bình tĩnh ung dung được như vậy.

Tuy không có xích mích gì, nhưng tự dưng bị nghi ngờ có ý đồ lợi dụng người khác, Ưng Phi Phi vẫn thấy hơi ấm ức.

Cô cúi đầu ngơ ngẩn nhìn bộ váy phù dâu trên người mình cả nửa buổi mới nhớ ra mình đã bỏ quên bó hoa cô dâu trên chiếc xe Bentley kia rồi.

Có lẽ, cô và Mặc Lương Vũ thật sự không hợp nhau!

Bó hoa mất rồi cũng tốt, sẽ không làm cô nuôi ảo tưởng gì nữa.

Bảy giờ tối hôm đó, Mặc Lương Vũ tan làm về nhà, còn mua hai miếng bánh kem vị dâu tây.

Cậu ta ngân nga một đoạn nhạc, vui vẻ mở cửa vào nhà.

Thật ra Mặc Lương Vũ không nói với bất cứ ai, nhưng thật ra cậu biết ba đã tha thứ cho mình rồi.

Trong buổi hôn lễ hôm nay, tuy ông không nói rõ ra, nhưng Mặc Lương Vũ vẫn hiểu được ẩn ý của ông.

Cậu đoán, chuyện quay về nhà họ Mặc khá là sáng sủa!

Nhưng tạm thời cậu không định để cho Ưng Phi Phi biết chuyện này!

Ít nhất thì trước khi lừa được cô về tay mình, Mặc Lương Vũ không thể nói ra!

Mặc Lương Vũ vào nhà, chưa lên tiếng chào hỏi đã phát hiện trong nhà tối đen như mực.

Cậu ta nhíu mày, đá giày ra, cao giọng gọi, "Ưng Phi Phi? Ưng Phi Phi?"

Lạ thật, người đâu rồi?!

Chẳng phải đã nói tối nay sẽ ăn thịt dê xào thì là Ai Cập ư?!

Trong bếp cũng không sáng đèn, cô chạy đi đâu rồi?!

Mặc Lương Vũ tìm một vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng ngủ của cô.

Gõ cửa hai cái mà không ai trả lời, cậu ta nghi hoặc mở cửa ra, thò đầu nhìn vào trong. Nhờ ánh sáng mờ mờ bên ngoài cửa sổ, thấp thoáng thấy được có người đang nằm trên giường, Mặc Lương Vũ tiến đến, đẩy cô một cái, "Này, ngủ quên à?"

Chương (1-1980 )