← Ch.1907 | Ch.1909 → |
CHƯƠNG 1908: VÁN CƯỢC GIỮA MẶC THỊNH GIANG VÀ ƯNG PHI PHI
Trong phòng làm việc sáng sủa sang trọng của Chủ tịch, Ưng Phi Phi mặc chiếc áo khoác lông vũ dài ngồi trên sô pha.
Tuy nhiệt độ trong phòng khá cao, nhưng cô vẫn đang mặc bộ váy phù dâu màu tím, cởi áo khoác ra có vẻ không thích hợp lắm.
Lúc này, Mặc Thịnh Giang ngồi trước bàn làm việc, bình tĩnh nhìn Ưng Phi Phi, tay trái cầm một tệp hồ sơ, bên trong là toàn bộ tài liệu chi tiết về Ưng Phi Phi.
Thật ra Mặc Thịnh Giang rất bất ngờ khi biết cô gái rất bình thường này lại bằng lòng giúp đỡ con trai ông trong lúc gặp khó khăn.
"Cô đừng căng thẳng, hôm nay mời cô đến chỉ vì muốn hỏi cô chút chuyện liên quan đến Tiểu Vũ thôi."
Mặc Thịnh Giang đột nhiên mở lời bằng giọng nói trầm thấp đầy uy quyền.
Ưng Phi Phi thầm thở phào, đón nhận ánh mắt đầy dò xét của Mặc Thịnh Giang, cô mỉm cười gật đầu, "Ông Mặc cứ tự nhiên hỏi, nếu tôi biết nhất định sẽ thành thật nói với ông!"
Mặc Thịnh Giang lập tức ném ra một câu hỏi: "Nghe nói dạo gần đây cô vẫn luôn tiếp tế cho nó?"
Ưng Phi Phi thoáng sửng sốt, nhưng rồi lập tức thản nhiên lắc đầu, "Thật ra không thể coi là tiếp tế, chúng tôi là bạn bè, chỉ giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn mà thôi."
Mặc Thịnh Giang không bình luận gì về câu trả lời của cô, bình thản gật đầu rồi hỏi tiếp: "Tôi nghe nói hiện cô đang làm việc cho Kiều thị, mức lương vốn không cao?"
Lúc này, Ưng Phi Phi khó mà đoán được Mặc Thịnh Giang đang ám chỉ điều gì.
Người đứng đầu một gia tộc như ông, mỗi một câu hỏi đều có thâm ý sâu xa.
Cô không dám lơ là, ngẫm nghĩ kỹ rồi đáp, "So với ông Mặc, tiền lương của tôi đương nhiên không đáng là gì, nhưng với tôi thì như vậy là đủ để trang trải theo mức sống của tôi rồi."
"Có thấy cuộc sống rất vất vả không?"
Ưng Phi Phi cảm nhận được Mặc Thịnh Giang đang cố ý dẫn dắt tư duy của cô.
Cô khẽ nhíu mày, điềm tĩnh đáp, "Cho đến hiện tại thì tôi vẫn không thấy vất vả."
"Vậy sao?" Mặc Thịnh Giang cười khẽ, tiện tay cầm tài liệu trên bàn lên, lật xem vài trang, "Năm nay cô đã hai mươi bảy tuổi, một mình ở Lệ Thành vất vả làm việc, lẽ nào chưa từng nghĩ đến việc chọn một cuộc sống nhẹ nhàng hơn?"
Ưng Phi Phi mơ hồ đoán ra được một khả năng, ung dung nhìn Mặc Thịnh Giang, nói thẳng: "Cuộc sống nhẹ nhàng mà ông Mặc nói là loại nào?"
"Cô là người thông minh, hẳn là hiểu ý của tôi!"
Một người thành đạt từng trải như Mặc Thịnh Giang sẽ không bao giờ nói huỵch toẹt ra hết suy nghĩ của mình.
Giống như trong một cuộc đấu trí, chỉ xem người nào ngửa bài trước.
Ưng Phi Phi không trả lời mà chỉ nhìn Mặc
Thịnh Giang.
Cô không thấy chút ác ý nào trong mắt đối phương, nhưng cũng không thấy chút thiện chí nào trong đó.
Ông như đang dò xét, cũng như đang nhắc nhở cô.
Ưng Phi Phi cắn khóe môi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Sau vài giây im lặng, cô thẳng thắn bộc bạch suy nghĩ của mình, "Có phải ông Mặc cho rằng, tôi giúp đỡ Mặc Lương Vũ là vì muốn lợi dụng anh ấy không?"
Mặc Thịnh Giang chậm rãi nở nụ cười, "Có suy nghĩ như vậy cũng là chuyện thường tình."
Quả nhiên!
Ưng Phi Phi đã hiểu ra ý đồ của Mặc Thịnh
Giang.
Cô khẽ buông tiếng thở dài, nét cười trên khuôn mặt cũng vơi đi nhiều, "Chắc ông Mặc đã điều tra về tôi rồi, nếu tôi có suy nghĩ như vậy thì cần gì phải đợi đến bây giờ? Tôi và anh ấy đã quen biết nhau từ mấy năm về trước nhưng 🍳⛎a_𝐧 𝐡_ệ không quá thân thiết, cùng lắm chỉ là bạn xã giao. Hơn nữa, bây giờ ra tay giúp đỡ anh ấy cũng không có nghĩa là tôi có ý đồ khác. Đâu có ai đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nếu tôi có ý đồ gì thì đâu cần phải chờ đến bây giờ."
← Ch. 1907 | Ch. 1909 → |